Dường Như Đã Yêu

Chương 9 :

Ngày đăng: 10:47 18/04/20


Sau 1 hồi bấm đi bấm lại tôi cuối cùng chỉ nhắn 1 chữ



- chú.



Vài phut sau chú hồi âm ngay



- Chú đây.



Eo ôi… cái câu chú đây sao mà ngọt ngào đến vậy, tôi thích nghe những người đàn ông mà mỗi khi tôi gọi hay hỏi han họ nói anh đây, hay chú đây. ngọt ngào… ngọt ngào dễ sợ. tôi chợt cười vì dòng tin ngắn ngủi ấy, mọi thứ trong lòng tôi trở nên ấm dần. đã vậy cái người mà bạn nhắn tin nếu nhận được sẽ rep lại ngay quả là người rất quan tâm đến bạn phải không?. rất quan tâm ý chứ.



- chú đang làm gì?



- chú đang ngồi trước bàn làm việc.



- với ai?



- với cái đèn, mấy cuốn sách, và tấm hình một cô gái.



Cô gái??? chắc lại Duyên. Tôi ấm ức vì cái câu nói đó, tôi im lặng, tôi lại vừa ăn dưa bở đúng không.



- có chuyện gì sao chỉ nhắn thế rồi im.



- cháu muốn hỏi.



- nói đi.



- chú thấy Phương có được không?



- được về điểm gì?



- một người đàn ông tốt



- cái này chú không khẳng định, có khi nhìn vậy nhưng ko phải vậy, phải tiếp xúc lâu mới hiểu rõ bản chất 1 con người.



- cháu chơi với nó hơn chục năm rồi.



- vậy thì cháu thấy sao?



- có thể là một người đàn ông của gia đình.



- cháu chọn cậu ấy?



- vâng.



Chú im lặng mất vài phút sau câu nói của tôi. Tôi cứ nghĩ chú sẽ nói với tôi về chuyện chú muốn quen tôi, và khuyên tôi nên cân nhắc về chuyện này ai ngờ, tin nhắn tiếp theo khiến tôi vô cùng thất vọng.



- chúc hai người hạnh phúc.



Tôi không tin vào mắt mình, khi đọc đi đọc lại dòng chữ này nước mắt tôi trào ra. Hoá ra tôi là gì? Có cũng được không có chú cũng không cần đúng không. Chú không trân trọng sự có mặt của tôi vì chú còn nhiều mối quan tâm khác, chú là người có tiền, là người có địa vị xã hôi, chú có thể có những cô bạn gái trẻ đẹp hơn tôi như Duyên chẳng hạn.



Hoá ra suốt thời gian qua tôi toản ảo tưởng sức mạnh. ảo tưởng vị trí của mình trong lòng chú. tôi ăn dưa bở quá nhiều, ngủ rừng mơ suốt ngày như vậy. giờ tôi phải tỉnh lại thôi. nhưng trước khi tỉnh hãy cho tôi khóc một bài đã.




- sao không chứ?



- ok... fine.



- còn mày đấy, lo cho cái thân mày đi con ngu.



- có chuyện gì?



- tao đéo nói với mày.



- Oanh... mày là bạn tao, mày phải thương tao, có phúc cùng hưởng có hoạ cùng giúp. Tao có chai chanel mới mua đấy, thơm lắm, mai sang tao cho.



- thật à?



- uh. giờ nói đi.



- đéo.



- chốc sang tao cho.



- được rồi.



- ...



Tôi ngồi im hóng hớt, con Oanh này trông thế nhưng chả giữ bí mật được với tôi đâu



- tao vừa nghe mấy ông ý nói.



- .....



Nói mẹ đi sốt cả ruột, tôi ngóng điện thoại từng tíc tắc.



- ông vinh cả con Duyên chia tay thật, mà con đấy bầu đéo đâu mà bầu. mày ngu quá.



- ờ....



- với lại.



- gì nữa.



- con đấy nó bán hết khách của ông Vinh đi, giờ ông ý đang mất hết mối hàng lớn, đéo bán được hàng kìa.



- vậy à?



- còn gì nữa không?



- chưa biết, tao mới nghe đươc đến thế thôi, cúp máy đi tao hóng tiếp cho.



Tôi phì cười vì cái độ cute hóng hớt của nó. Nhưng mà có đứa như nó cũng hay, làm gián điệp cho tôi được. Tôi đọc đi đọc lại dòng tin nhắn của nó. Hoá ra tôi bị lừa... con Oanh nói đúng, già đầu rồi mà vẫn ngu ơi là ngu. bị trẻ con nó lừa cho cũng phải, nhưng mà tôi làm gì bây giờ nhỉ. Sai thì sửa, chửa thì đẻ. Tôi sẽ làm lại, tôi biết chú đang rất khó khăn, và tôi... không muốn bỏ lại chú ngay lúc này.