Dưỡng Nữ Thành Phi

Chương 113 : Tìm tới cửa

Ngày đăng: 17:32 19/04/20


Edit: Nhan Nhan



Beta: Quảng Hằng



"Phụ vương làm sao sẽ thỉnh một người như thế về làm Phu Tử cho ta?" Thấy Trần Ninh liền lăn một vòng chạy trối chết, Mạn Duẫn mới ngẩng đầu lên, hỏi Chu Dương.



"Cũng không phải Vương Gia mời tới, trong triều quan viên cái nào không muốn nịnh bợ Vương Gia. Biết được Vương Gia tìm Phu Tử cho Tiểu Quận Chúa, những văn nhân học sĩ kia, cũng sắp đem bậc cửa chen chúc đến làm hư. Mấy tháng trước mới vừa thi xong khoa cử, Vương Gia định để cho Văn trạng nguyên tới thử một chút." Chu Dương thấy bốn bề vắng lặng, tuỳ tiện nằm ở trên bàn.



trên thư án để một đĩa bánh ngọt, Chu Dương cầm lên một miếng, nhét vào trong miệng. Cơ hồ một hớp, liền nuốt xuống, cũng không sợ nghẹn.



Mạn Duẫn đồng ý gật đầu, thì ra là như vậy a.



Chỉ là mới vừa rồi nhìn đức hạnh của người kia, thế nhưng cũng có thể thi đậu Văn trạng nguyên. Đoán chừng trong đầu hắn, trừ bỏ đọc sách, cái gì cũng sẽ không làm.



Chủ nhân cũng còn không động miệng, Chu Dương cũng đã sắp đem bánh ngọt ăn xong rồi.



Mạn Duẫn thấy thế, đoạt lấy cái đĩa, khiến tay Chu Dương thất bại. Chọn một cái bánh ngọt có bề ngoài như con thỏ nhỏ, bỏ vào trong miệng.



không phải rất ngọt, nhưng rất ngon miệng.



Vừa ăn bánh ngọt, Mạn Duẫn vừa đọc sách.



Chu Dương cúi người xuống, liếc nhìn trên bìa sách. trên đó viết 《 Phong Yến quốc sử 》, giảng thuật tất cả chuyện lớn nhỏ của Phong Yến quốc từ lúc khai triều cho tới bây giờ.



"Tiểu Quận Chúa, người biết chữ?" Nhưng hắn cũng không có nghe nói có người dạy qua Tiểu Quận Chúa a.



Chu Dương có chút ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Mạn Duẫn.



"Biết được vài chữ." Mạn Duẫn không dám nói biết toàn bộ, hồi đáp tương đối mơ hồ.



Chữ viết Phong Yến quốc, cùng chữ phồn thể của Trung Quốc cổ đại rất giống nhau. Nhưng có chữ, vẫn có một ít hơi thay đổi. Cũng may phần lớn đều có tương đồng, cũng không khó nhận thức.



"Ai dạy người thế? Tiểu Quận Chúa." Trần Ninh vừa đi, vị trí đối diện liền trống, Chu Dương đi tới, liền ngồi xuống, quan sát Mạn Duẫn.
Mạn Duẫn liếc mắt nhìn mặt của hắn, dời đi tầm mắt, nói: "Lý công công tới vương phủ, có gì muốn làm? Nếu là tìm phụ vương, người không có trong vương phủ."



Thanh âm giống như như hoàng oanh thanh thúy, mặt trái xoan, cái mũi nhỏ, cái miệng cũng nhỏ nhắn. Đứa nhỏ này thấy thế nào cũng đáng yêu. không nhìn bề ngoài, xác thực rất khả ái  . Điều này cũng khó trách có thể vào được trong mắt của Cửu vương gia. Lý công công thu hồi ánh mắt quan sát, phất trần đặt ở chỗ khuỷu tay, khẽ mỉm cười, nói: "Hôm nay Trần đại nhân bẩm báo ngự tiền, nói là ở Sầm trong vương phủ bị uất ức. Hoàng thượng cố ý phái nô tài tới xem thử."



"Trần đại nhân là Văn trạng nguyên của năm nay, học phú cao thâm, tài trí hơn người. Nghe Mạn Duẫn Quận chúa nói, nguyện tự mình đọc sách, cũng không cần Trần đại nhân đến dạy, chẳng lẽ tài học của Quận chúa, đã vượt qua Trần đại nhân sao?" Lý công công ám chỉ khắp nơi.



Trần Ninh lộ ra kiêu ngạo, vẻ mặt càng thêm không ai bì nổi.



Mạn Duẫn ngẩng đầu lên, cuối cùng biết Lý công công vì sao lại đến rồi. Lý công công cũng không phải vì chuyện của Trần Ninh mà đến, mà là thăm dò một Tiểu Quận Chúa như nàng vì sao lại đột nhiên được sủng ái thôi.



Vừa mở miệng liền nhằm vào nàng, thật đúng là thấy nàng dễ khi dễ?



"Tài học của Trần đại nhân, Bản Quận chủ không có kiến thức qua. Nhưng Bản Quận chúa cho là...... hắn thật sự không có tư cách dạy ta." Ngẩng đầu lên, Mạn Duẫn chỉ về hướng Trần Ninh, khí thế một chút cũng không thua Lý công công cao ngạo như chim công.



"Cớ gì nói ra lời ấy?" Lý công công thầm nói, ai, đứa nhỏ này không tệ. Có được uy nghi của người trong hoàng gia  a! Rồng trong đám người!



Trần Ninh tức giận, từ lức vào triều làm quan tới nay, còn không có người có dám chất vấn tài học của hắn."Tiểu Quận Chúa , người quá không coi ra gì rồi! Phải thế nào mới được tính ta có tư cách dạy người đây?!"



Cái vấn đề này, Mạn Duẫn tạm thời không nghĩ tới. Nhưng bàn về tư cách, có một chút là nhất định, đó chính là ——"Ít nhất tài học cao hơn ta."



Trần Ninh cười nhạo một tiếng, mới chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, liền dám cuồng vọng mà nói ra lời này! Dựa vào mấy mươi năm đọc sách của hắn, chẳng lẽ còn không sánh bằng một đứa trẻ?



"Cái này thì quá dễ rồi, ta cùng Quận chúa bày một cuộc tỷ thí? Chỉ cần Quận chúa có thể thắng ta, ta liền đem tên xuống khỏi bảng vàng, hơn nữa nhận thức người làm phu tử. Nhưng Quận chúa thua, phải lên thành lâu, ngay trước mặt dân chúng Hoàng Đô chúng, nói tiếng xin lỗi ta." Trần Ninh nụ cười mở rộng, tựa như có lẽ đã bắt được thắng lợi, như đã nhìn thấy đứa trẻ cuồng vọng này cúi đầu ngậm ngùi nói xin lỗi hắn.



một nam tử bốn mươi tuổi, thế nhưng đòi thi với một đứa bé tám tuổi!



nói rõ khi dễ Mạn Duẫn còn nhỏ.



Lý công công cảm thấy Trần Ninh lên mũi lên mặt, hành động này của hắn, rõ ràng là quá phận. Vừa định chen vào nói cắt đứt. Nhưng có một thanh âm thanh thúy, so với hắn nhanh hơn.



"Được, một lời đã định."