Dưỡng Nữ Thành Phi
Chương 120 : Tham gia dạ yến
Ngày đăng: 17:32 19/04/20
Edit: NHan Nhan
Beta: Quảng Hằng
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, sau khi từ Phong nhã lâu trở về vương phủ,vì dò xét Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm từng để cho Mạn Duẫn viết một bộ đôi liễn tới xem một chút.
Chữ viết cong vẹo méo mó, một chút cũng không thể xem được. Nếu so sánh với văn chương từ trong miệng nàng, quả là một trời một vực.
Vì nâng cao thủ pháp của nữ nhi, Tịch Mân Sầm chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, sẽ ở trong thư phòng giám đốc Mạn Duẫn luyện chữ.
Tà tà ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, từng đợt từng đợt chiếu vào trên bàn.
Mạn Duẫn tay cầm một cây bút lông, ở trên giấy Tuyên Thành, chậm rãi viết lại thiên thơ hôm đó 《 Thu Phong dẫn 》.
Đợi viết xong, Mạn Duẫn nâng lên giấy Tuyên Thành, bước nhẹ đi về phía phụ vương bên cửa sổ đang ngồi trên án thư xử lý công vụ.
Bài thơ này, nàng viết không dưới mười lần. Bên cạnh bàn đọc sách, đã trang bị phủ đầy một đống giấy vụn.
"Phụ vương, xin xem qua." Nâng lên đôi tay, Mạn Duẫn đem giấy Tuyên Thành nâng đến trước mặt Tịch Mân Sầm.
Phụ vương rất nghiêm nghị, chỉ cần không có đạt tới tiêu chuẩn của hắn, thì phải vẫn luyện tiếp.
Tịch Mân Sầm lạnh nhạt nhìn giấy Tuyên Thành một cái, lắc đầu một cái, căn bản không chú ý Mạn Duẫn đã luyện đến tay đau ê ẩm.
"Tiếp tục." nói xong, Tịch Mân Sầm cúi đầu chấp bút, ở trên tấu chương viết xuống lời bình.
Mặc dù không phải là hoàng thượng, nhưng là một Vương Gia, mỗi ngày vẫn có rất nhiều chuyện tình phải xử lý. Đặc biệt là Tịch Mân Sầm, trông coi lục quân, không để ý, sẽ tạo thành lương thảo quân doanh không đủ, lòng quân dao động.... Cho nên có rất nhiều công vụ, cũng phải đích thân Tịch Mân Sầm tự mình xử lý, ngay cả hoàng thượng căn bản cũng không giúp được gì.
Chẳng lẽ ôm đứa bé, rất thoải mái?
Chu Dương trợn mắt nhìn Chu Phi một cái, hừ mũi, "Ca, ngươi đừng suy nghĩ, bằng đầu gỗ của ngươi, cho dù suy nghĩ nát óc, cũng nghĩ không ra đâu."
Đả kích đúng lúc, Chu Dương lộ ra một tia hài lòng. So công phu, hắn không phải đối thủ của Chu Phi, nhưng nói thái độ quan sát lòng người, những thứ này tương đối là sở trường của Chu Dương.
"Máu mủ tình thâm, ta cuối cùng có thể từ trên người Vương Gia lấy được chứng minh." Dương dương hả hê giúp khép màn cỗ kiệu lại, Chu Dương tự cho là đúng.
"thật là máu mủ tình thâm sao? Vậy chúng ta tại sao vừa thấy mặt, liền đấu đá không nghỉ?" đi ở phía sau cỗ kiệu, Chu Phi nhỏ giọng nghi ngờ nói.
Phong Yến quốc là đại quốc mênh mông, hoàng cung nguy nga to lớn. Từng mặt đá đỏ tường cao, vòng lên từng ngọn cung điện. Bốn cánh cửa cung màu vàng kim, dài đến hơn 10m, mỗi một chỗ cũng lộ ra được sự huy hoàng.
Mạn Duẫn lặng lẽ vén màn cửa lên nhìn, vừa đúng lúc nhìn thấy Chu Phi thị vệ đưa ra Kim Bài về phía.
Theo Mạn Duẫn biết, phàm người nào muốn vào cung, phải xuống kiệu mà đi.
Mà Chu Phi sau khi đưa ra Kim Bài, cỗ kiệu lại đung đưa đi vào cửa cung.
"Những thứ quy củ này, đối với bản vương vô dụng." Tịch Mân Sầm cầm một lọn tóc bên tai Mạn Duẫn lên, vuốt ve ở trong tay.
Rất mềm, rất trơn.
Dọc theo đường đi không có dừng lại, thẳng đến khi lên tới Lăng Tiêu điện tham gia vào buổi yến tiệc.
Mặt trời đã lặn, bầu trời giống như từ từ tản ra mực nước, một chút xíu trở thành hắc ám.