Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 124 : Hệ Thống Thăng Cấp (1)

Ngày đăng: 00:58 19/04/20


Cấp 45 đó, Hoàng Bào Quái ở trong lòng Đường Tăng đại biểu cho một lượng lớn điểm kinh nghiệm, tại sao có thể lãng phí?



Ngoài mười mấy dặm, núi đá nơi này cũng bị nổ nát, như xảy ra động đất, từng khe hở to nhỏ ngang dọc.



Bụi mù đầy trời che kín tầm mắt.



Hoàng Bào Quái bị đánh chỉ còn lại nửa cái mạng kinh hoảng muốn bò dậy, thấy một gậy của Tôn Ngộ Không sắp đánh xuống, vẻ mặt lập tức tràn đầy tuyệt vọng.



- Chẳng lẽ Khuê Mộc Lang đại tôn như ta lại phải chết trong tay một con khỉ hay sao? Ta không cam lòng!



Hoàng Bào Quái gầm thét trong lòng.



Ngay tại lúc này, tiếng hét phẫn nộ của Đường Tăng truyền tới:



- Ngộ Không, không nên giết nó!



Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không lập tức ngừng lại.



Hoàng Bào Quái tức thì mừng rỡ, không ngờ rằng tên hòa thượng Đường triều cùng hung cực ác đó cuối cùng lại cứu nó một mạng.



- Để nó lại cho sư phụ, loại chuyện sát sinh này, để cho sư phụ làm đi!



Âm thanh của Đường Tăng lại truyền tới, trong ánh mắt kinh ngạc của Hoàng Bào Quái, Đường Tăng thuấn di một cái đã xuất hiện trước mặt nó, sau đó Cửu Hoàn Tích Trượng nện thẳng xuống.



Phập!



Dùng hết toàn lực đập một trượng, con ngươi của Hoàng Bào Quái cũng bị đập bay, thân thể xoay tròn mấy vòng trên không trung, sau đó nặng nề rơi xuống đất.




Hoàng Bào Quái vốn đã rớt mất nửa cái mạng, cuối cùng bị một cây rơm này đè chết.



- Đinh, giết chết đại yêu cấp 45, thưởng 5.000.000 điểm kinh nghiệm!



Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu Đường Tăng, khiến hắn mừng rỡ như điên, cả người đều hưng phấn.



Cấp 45 đó, lần đầu tiên đánh chết loại tồn tại này, lập tức đạt được 5.000.000 điểm kinh nghiệm.



Cộng thêm điểm kinh nghiệm khi giết những con tiểu yêu lúc trước, lần này thu hoạch lớn rồi, có khoảng chừng 7.000.000 điểm kinh nghiệm đó.



Lúc này, thi thể của Hoàng Bào Quái run rẩy sáng lên, sau đó biến thành thi thể của một con cự lang dài năm thước.



Trên đầu thi thể này còn có một chóp bằng gỗ giống như sừng.



- Hả.



Tôn Ngộ Không hóa thành lưu quang bay đến bên cạnh thi thể bản thể của Hoàng Bào Quái, thấy con ngươi cũng bị đập bay, lập tức chỉ thi thể cười to:



- He he he, yêu quái này bị sư phụ đánh chết, he he he he...



Dù sao cũng là khỉ, thiên tính của Tôn Ngộ Không là ham vui, thấy chuyện thú vị tự nhiên cười lớn. Nguyên nhân hắn cười là, Khuê Mộc Lang cường đại như thế, lại bị một người còn chưa thành tiên đánh chết, hắn thậm chí còn có thể cảm giác được sự buồn rầu của Khuê Mộc Lang.



Mà lúc này, Sa Tăng cũng “xua đuổi” một đám người phàm, quét dọn đá lớn cản đường đi ra.



Những người phàm kia ai nấy đều mặc y phục rách rưới, thần tình sa sút, nữ có nam có, trẻ có già có, đều là bị yêu quái chộp vào chuồng nuôi.



- Sư phụ, những người phàm tục này làm sao ạ?
- Sư phụ, những người phàm tục này làm sao ạ?



Sa Tăng nhìn lướt qua thi thể của Hoàng Bào Quái, sau đó hỏi Đường Tăng.



- Để cho bọn họ tự mình về nhà tìm mẹ mình đi.



Đường Tăng nói, chẳng lẽ còn muốn hắn đưa về sao?



Những người phàm kia vốn đã tuyệt vọng nghe thấy vậy, lập tức chấn hưng tinh thần, trong mắt lại có sinh khí.



- Đa tạ ân nhân...



- Ghi lòng tạc dạ ân cứu mạng của ân nhân!



- Cảm ơn ân cứu mạng của thánh tăng...



Những người phàm kia đồng loạt quỳ xuống, thiên ân vạn tạ. Mặc dù lúc này cả người Đường Tăng đều nhuốm máu, nhìn dọa vô cùng dọa người, nhưng trong mắt những người phàm kia, lại không hề dọa người, mà còn tỏ ra thân thiết. Bọn họ cho rằng hòa thượng này là liều chết tới cứu bọn họ.



- Được rồi, được rồi, các vị cũng nên về nhà đi, trên đường cẩn thận.



Đường Tăng nói rồi vẫy tay đuổi những người này đi.



Một đám người phàm sau khi thiên ân vạn tạ lần nữa, nhanh chóng rời khỏi nơi này.



- Đinh, nhiệm vụ chủ tuyến: Tìm được động phủ của Khuê Mộc Lang, cứu được công chúa nước Bảo Tượng, đã hoàn thành, thưởng 10.000 điểm kinh nghiệm!



Âm thanh nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ vang lên trong dầu Đường Tăng.



Đường Tăng như có cảm giác, ngẩng đầu lên thì thấy Bách Hoa Tu xuất hiện cách đó mấy trăm thước, ánh mắt phức tạp nhìn thi thể của Khuê Mộc Lang.



Mặc dù là bị bắt tới cửa, nhừng dù sao cũng làm phu thê mười ba năm, lúc này thấy Khuê Mộc Lang bị giết, Bách Hoa Tu vẫn có chút không thích ứng.



Hoặc có thể nói là quá đột nhiên.



Chỉ chắc chắn rằng, trong lòng nàng không có nửa điểm bi thương. Mặc dù Khuê Mộc Lang đối với nàng coi như tốt, nhưng vẫn là yêu quái, thường xuyên ăn thịt người, nàng hoàn toàn không cách nào nhịn được loại chồng này.