Đường Tăng Xông Tây Du
Chương 175 : Đánh Lén Của Thái Thượng Lão Quân! (2)
Ngày đăng: 00:59 19/04/20
- Lão thần có chút không thoải mái, xin cáo lui.
Nói xong, Thái Thượng Lão Quân mang theo bộ mặt âm trầm lui ra khỏi Lăng Tiêu Bảo Điện.
- Này, Thái Thượng Lão Quân, ngươi cứ đi như vậy sao? Tiền tổn thất tinh thần của bần tăng tính sao? Đồ nhi của ngươi làm bậy ở hạ giới, người làm sư phụ như ngươi chỉ vậy thôi?
Đường Tăng ở phía sau kêu to.
Nhưng Thái Thượng Lão Quân bịt tai không nghe, sau khi ra khỏi Lăng Tiêu Bảo Điện, hóa thành lưu quang bay đi.
Những thần tiên xung quanh đều trố mắt nhìn nhau, không nói nên lời.
- Ha ha ha... Thái Thượng lão đầu nhất định là cảm thấy đuối lý, bị sư phụ dọa chạy.
Tôn Ngộ Không cười nói.
- Sư phụ uy vũ.
Tử Lan tiên tử cũng vung tay nhỏ.
Khụ khụ.
Ngọc Đế ho khan một tiếng, nói:
- Đã như vậy, Ngộ Không mang sư phụ ngươi hạ giới, tiếp tục đi thỉnh kinh đi.
- Sớm phải vậy rồi, lão đầu nhà ngươi cũng thật là rảnh rỗi tới đau trứng.
Tôn Ngộ Không nói, sau đó coi nhẹ các thần tiên khác, mang Đường Tăng ra khỏi Lăng Tiêu Bảo Điện.
- Con khỉ, sư phụ, ta đưa mọi người ra Nam Thiên Môn.
Tử Lan tiên tử vội vàng đuổi theo, nhảy nhót tung tăng. Thật ra thì nàng rất muốn hạ phàm, nhưng không thể làm quá ngang nhiên.
- Không vội không vội, thật vất vả mới tới Thiên Đình một chuyến. Bát Giới, con quen thuộc với nơi này, mang sư phụ đi dạo một chút.
Đường Tăng nói.
Ngọc Đế sắc mặt âm trầm, mà những thần tiên khác thì co giật khóe miệng.
Đi dạo một chút?
Nhà ngươi coi nơi này là khu du lịch sao?
...
Thái Thượng Lão Quân một hơi bay về phủ đệ của mình, thân hình lóe lên, đi vào chỗ sâu trong phủ đệ tới trước một pho tượng.
Pho tượng này rất giống Thái Thượng Lão Quân, hắn mang sắc mặt âm trầm rù rì nói:
- Mặc dù Kim nhi và Ngân nhi chỉ là đồng tử của lão phu, nhưng lão phu vẫn luôn coi bọn nó là đồ đệ.
- Chuyện này, không thể cứ vậy là xong, cho dù Như Lai ra mặt, cũng đừng hòng lão phu nhượng bộ!
Thật ra chuyện chân chính khiến Thái Thượng Lão Quân tức giận chính là Đường Tăng quá không cho lão mặt mũi rồi, động một chút là - con mẹ ngươi-,cái này làm cho lão thần tiên đức cao vọng trọng như lão giấu mặt đi chỗ nào?
- Hừ hừ, Như Lai chắc sẽ không vì một người như vậy mà làm khó lão phu đi?
Thái Thượng Lão Quân hừ lạnh, sau đó làm phép trước bức tượng.
...
Đường Tăng bảo Trư Bát Giới mang hắn bay khắp nơi, thật đúng là coi Thiên Đình thành khu du lịch rồi.
Đương nhiên, rất nhiều trọng địa bọn họ không cách nào tiến vào, cho dù là Tôn Ngộ Không cũng không thể tự tiện xông vào, trừ phi là muốn trở mặt với Ngọc Đế.
Đại khái là qua nửa ngày, Đường Tăng mới thỏa mãn nói:
- Thời gian đã không còn sớm, chúng ta đi xuống thôi, cũng đừng làm chậm trễ việc thỉnh kinh.
- Được rồi, sư phụ, chúng ta đi bên này.
Tôn Ngộ Không cười nói, đi phía trước dẫn đường, bay về phía Nam Thiên Môn.
- Sư phụ, ta tiễn mọi người.
Tử Lan cười nói, nhưng mục đích thực sự của nàng là Tôn Ngộ Không, nên chạy tới trước mặt đùa giỡn với Tôn Ngộ Không.
Không lâu sau, một nhóm sáu người bước ra khỏi Nam Thiên Môn cao lớn, chuẩn bị bay xuống.
- Tử Lan, con trở về đi thôi.
Đường Tăng cười nói, hắn quả thực rất thích Tử Lan tiên tử vui vẻ hoạt bát này, nhưng hắn còn chưa tới mức đi đoạt người yêu của người khác. Tiên tử đáng yêu này để lại cho Tôn Ngộ Không là tốt rồi.
- Không sao, ta tiễn mọi người một đoạn đường, rồi trở lại. Chỉ cần không tiến vào thế giới người phàm, cho dù chỉ lưu lại phàm giới một chút xíu cũng không sao.
Tử Lan cười nói.
Bởi vì Tôn Ngộ Không, nên Tử Lan ở trên Thiên Đình vẫn còn có chút địa vị, đương nhiên cũng bởi vì nàng rất được Vương Mẫu yêu thích.
Ngay tại lúc này, trong mây mù cách đó hơn ngàn thước, một thông đạo không gian mở ra, một luồng hỏa quang không một tiếng động trong nháy mắt bắn về phía Đường Tăng.
Tốc độ quá nhanh, hoàn toàn không cho người khác có bất kỳ phản ứng nào.
- Sư phụ mau tránh ra...
Tử Lan hoảng sợ, theo bản năng đẩy Đường Tăng ra.
Vù bùm...
Luồng hỏa quang kia sượt qua bên người Đường Tăng, trong nháy mắt tiến vào trong cơ thể Tử Lan, thân thể mềm mại của Tử Lan lập tức cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng, da dẻ toàn thân đỏ lên, giống như muốn bốc cháy, hơn nữa trong mắt còn lóe lên vẻ thống khổ.