Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 220 : Đường Tăng Chòng Chọc Nhìn Tam Thánh Mẫu Dương Thiền

Ngày đăng: 00:59 19/04/20


Chờ khi Quan Âm tới Hoa Quả Sơn, huyết thống của Tôn Ngộ Không đã thức tỉnh xong.



Lúc này Tôn Ngộ Không đã trở lại kích cỡ ban đầu, bò ra từ biển, vừa đi vào bờ vừa hưng phấn.



Tôn Ngộ Không vốn cho rằng mình là một sinh linh không cha không mẹ, nay phát hiện mình cũng có cha mẹ, nên hắn vừa hưng phấn lại vừa mê mang.



Trong lúc huyết thống thức tỉnh ban nãy, hắn thấy được vài thứ. Đó là ký ức truyền thừa theo huyết thống. Tuy đứt quãng, nhưng vẫn khiến hắn hiểu được một vài chuyện.



Hắn có thể khẳng định là hắn có cha mẹ, tuy không biết là đã xảy ra chuyện gì.



Lúc huyết thống thức tỉnh, Tôn Ngộ Không không hoàn toàn mất hết lý trí, cho nên mới biết được những điều đó.



Hắn vừa thấy mê mang, lại thấy hưng phấn, rất muốn tìm người để chia sẻ tâm tình.



Trên bờ, một lũ khỉ đang đứng từ xa mà nhìn. Có con tò mò, có con khiếp sợ, cũng có con hưng phấn. Lũ khỉ này dù có linh tính, nhưng tâm tư đơn thuần nên chưa nghĩ được nhiều.



Đường Tăng thì đứng trên một tảng đá, nhìn Tôn Ngộ Không đi tới từ trong biển, cũng đang quan sát cảnh tượng xung quanh. Thực tế thì nửa năm nay hắn vẫn luôn quan sát cảnh tượng xung quanh.



Nơi này đúng như những gì Tôn Ngộ Không nói, có từ trường đặc biệt bao phủ, nên thần tiên thần giác đều bị che lại.



Nếu không phải bản thân hắn tiến vào nơi này, các thần tiên khác khó lòng biết được bọn họ đang núp trong Hoa Quả Sơn, trừ phi có Thiên Lý Nhãn.



Víu...



Bỗng dưng Tôn Ngộ Không bay vọt lên trời, biến mất trong tầng mây.



- Sư phụ, đại sư huynh không sao chứ?



Sa Tăng lo lắng.



- Hầu ca lên trời rồi.



Trư Bát Giới cũng bận tâm, nhưng hắn không lo cho Tôn Ngộ Không, mà lo về những gì Tôn Ngộ Không sẽ gây ra.



Đường Tăng đoán được Tôn Ngộ Không định đi làm gì, quá nửa là đi tìm người để chia sẻ tâm tình.



Mà lúc này, người phù hợp nhất, không thể nghi ngờ, chính là Tử Lan. Tôn Ngộ Không mặc dù ngây thơ về khoản yêu đương, lại theo bản năng mà có chuyện gì chia sẻ với Tử Lan.



- Hửm?



Bỗng nhiên Đường Tăng nhận ra gì đó, ngẩng đầu nhìn phía trước.



Đám người Trư Bát Giới cũng phát hiện, đều ngẩng đầu nhìn theo.



Chỉ thấy nơi đó, một bạch quang xuất hiện. Quan Âm Bồ Tát nhanh chóng bay tới, tốc độ rất nhanh.



- Quan Âm Bồ Tát?



- Bồ Tát đến đây rồi.




Đường Tăng hỏi.



- Biết chứ ạ! Tam Thánh Mẫu Dương Thiền tuy là thần tiên, nhưng vẫn ở tại Nhân giới, Thánh Mẫu Điện ở đỉnh Hoa Sơn Liên Hoa. Sư phụ hỏi cái này làm gì?



Trư Bát Giới tỏ ra kỳ quái.



- Thiện tai thiện tai, bần tăng bấm đốt ngón tay thì phát hiện Tam Thánh Mẫu Dương Thiền hẳn là đang tư xuân, bần tăng định tới giúp nàng thoát khỏi bể khổ.



Đường Tăng nghiêm trang mà nói.



- Sư phụ thật vĩ đại.



- Điều đó rất đúng.



- Sư phụ, Lão Trư cũng muốn giúp nàng một tay.



- Vậy con ở cạnh sư phụ hô hào trợ uy nhé.



Tiểu bạch long và Sa Tăng đứng bên, trợn mắt há hốc mồm nhìn đôi thầy trò ngưu tầm ngưu, mã tầm mã này.



- Chẳng lẽ sư phụ thật sự có ý đồ xấu gì với Tam Thánh Mẫu Dương Thiền à?



Sa Tăng nghi ngờ.



- Với kinh nghiệm của bản long, sư phụ chắc chắn là một người xuất gia có thù tất báo. Nhị Lang Thần khiến hắn chịu thiệt hai lần, giờ chính là lúc báo thù.



Tiểu bạch long tỏ ra mình là người từng trải.



- Xuất phát!



Đường Tăng phất tay áo.



- Sư phụ, không chờ đại sư huynh à? Quan Âm Bồ Tát bảo chúng ta mau đi lấy kinh mà.



Sa Tăng vội kêu lên.



- Gấp cái gì. Việc lớn quan trọng hơn. Đúng rồi, Ngộ Tĩnh, con và A Quy ở lại. Khi Ngộ Không về, các con cứ tới nơi mà lúc trước chúng ta lên Thiên Đình chờ sư phụ và Bát Giới.



Việc lớn quan trọng hơn!!!



Sa Tăng suýt thì phun ra.



Víu.



Đường Tăng cùng Trư Bát Giới bay thẳng ra khỏi Hoa Quả Sơn, tới đỉnh Hoa Sơn Liên Hoa.



- Tam Thánh Mẫu, bần tăng tới cứu nàng khỏi bể khổ đây!