Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 317 : Nước chảy ngược long trời lở đất (2)

Ngày đăng: 01:00 19/04/20


- Bị điên rồi, hắn quả nhiên là bị điên rồi, may mà lão Ngưu ta không có đắc tội hắn!



Ngưu Ma Vương âm thầm cảm thấy may mắn,



Hắn cảm giác Đường Tăng này quả thực chính là cuồng ma sát sinh, so với yêu quái còn muốn tàn bạo hơn.



- Cuối cùng lại có năm trăm vạn điểm kinh nghiệm.



Đường Tăng không nhìn thấy biểu tình của Ngưu Ma Vương, hắn đang âm thầm cao hứng.



Trước đó khi đổi một phút thuộc tính giác ngộ, hắn đã tốn mất một ngàn vạn điểm kinh nghiệm, chỉ còn lại có hơn bốn trăm vạn, hiện tại hắn một đường thu hoạch điểm kinh nghiệm, hiện tại lại đạt được năm trăm vạn.



Về phần số liệu thăng cấp, trước đó giết chết ba yêu quái Hổ Lực Đại Tiên, lại giết chết một con Hắc Long, đã có bốn con, chỉ cần lại giết chết sáu cường giả cùng đẳng cấp hoặc trên đẳng cấp, hắn lại có thể thăng cấp đến Phật Quân cảnh.



Lúc này, Đường Tăng vừa đi đường, vừa tra xét số liệu của mình:



Đường Tăng siêu cấp: cấp 39 (4/10)



Điểm kinh nghiệm: 500 vạn



Tiên giới tùy thân: 100 vạn thước



Thuộc tính: (phản ứng: 40; nhanh nhẹn: 40; nhận biết: 42; thể chất: 44; lực lượng: 42; tốc độ: 42; ý chí: 19; tâm lực: 15!)



Kỹ năng: (Bạo Liệt Hỏa Cầu: 36; Lôi Thần Cầu: 44; thần thông thuấn di: 46; Hạo Nhiên Chi Thuật t: 45; trượng pháp: 47; Như Lai Thần Chưởng: 55!)



Điểm thuộc tính chưa phân phối: 0


- Đây là... Như Lai Thần Chưởng?



Ngưu Ma Vương trợn tròn hai mắt:



- Lẽ nào hắn nhận được chân truyền của Phật Như Lai?



Nghĩ tới đây, Ngưu Ma Vương lại thấy da đầu tê dại, âm thầm may mắn mình không có đắc tội hòa thượng giả này.



Đường Tăng một chưởng giết chết mãng xà, đồng thời đánh nổ ngọn núi phía trước, sau đó đột nhiên nổi lên thi hứng, lớn tiếng nói:



- Siêu cấp Đường Tăng xông Tây Du, long trời lở đất nước chảy ngược, hoa gặp hoa nở không muốn đi, khí phách vô song quỷ kiến sầu! Quan Âm Bồ Tát cũng quay đầu, Ngọc Đế cũng muốn rụt đầu, Như Lai Phật Tổ đi vòng qua, thần phật đầy trời tè ra quần!



Đám người Tôn Ngộ Không và Ngưu Ma Vương ở phía sau đưa mắt nhìn nhau.



- Thơ hay, thơ hay!



Trư Bát Giới hét lớn.



- Ha ha ha ha...



Đường Tăng cười to, vô cùng hào khí, trong lòng có một hạt giống dã tâm mọc rễ nẩy mầm.



- Ầm ầm ầm...



Bỗng nhiên có tiếng sấm sét vang lên, mưa rền gió dữ nói đến là đến, xối cho đám người Đường Tăng ướt sũng.



- Đáng giận, không phải chỉ là ngâm một bài thơ sao? Có cần phải như vậy không?



Đường Tăng lau nước mưa trên mặt, cảm thấy có chút kỳ quái, hắn thấy trận mưa này tới quá đột ngột.



Lúc này, bọn họ đã sắp đi ra khỏi dãy núi lớn, từ phía xa nhìn thấy được một con sông rộng đến nhìn không thấy giới hạn cắt ngang ở phía trước.



Lấy thị lực của đám người Đường Tăng đủ để liếc mắt nhìn ra được bên bờ sông có một tấm bia đá, trên đó có khắc chữ lớn: Thông Thiên Hà!