Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 392 : Tử Lan cảm động

Ngày đăng: 01:00 19/04/20


Tử Vi tiên tử nghe vậy nói:



- Lúc trước Ngộ Không đột nhiên tiến vào Thiên Đình, chạy rất nhiều địa phương muốn tìm ngươi, cuối cùng đi đến nơi này, trong miệng nói cái gì sư phụ chết rồi, Tử Lan cũng không cần ta, sau đó liền đứng ở nơi này ngẩn người, cuối cùng xuất hiện Đạo Tổ thiên kiếp.



- Không sai, là Đạo Tổ chi kiếp của Ngộ Không, nhưng đó là huyết hồng sắc, tượng trưng cho huyết kiếp tinh phong huyết vũ.



- Lúc ấy lôi kiếp quá mạnh, uy áp chấn sập tất cả kiến trúc ở chung quanh, nhưng Tề Thiên Đại Thánh lại vừa kháng trụ thiên kiếp, vừa phân tâm bảo hộ tiểu viện này.



Tử Vi tiên tử nói.



Tử Lan nghe xong, đã khóc không thành tiếng.



- Ngộ Không... Hắn ở thời điểm đối kháng Đạo Tổ chi kiếp, còn bảo hộ chỗ ở của ta?



Tử Lan lệ rơi đầy mặt, vừa cảm động, vừa áy náy, sớm biết như vậy mình sẽ không nghe Vương Mẫu, đi Thực Linh bí cảnh lịch luyện.



...



Thiên giới cực tây, Tây Thiên Linh Sơn.



- Hưu...



Một đạo hào quang màu đỏ như máu phá không bay đến, trong nháy mắt quán xuyên trăm vạn dặm, hạ xuống trên Linh Sơn.



- Oanh!!!



Linh Sơn chấn động, có núi cao sụp đổ, kiến trúc bị xung kích tung bay.



Một cỗ sát khí cùng uy áp ngập trời bao phủ Tây Thiên Linh Sơn, xua tan tường hòa cùng yên tĩnh ở nơi này.



Càng có khí tức tử vong lan tràn, toàn bộ đám mây kim sắc trên không Tây Thiên cũng dần dần bị nhuộm đỏ, ý chí không cách nào hình dung ăn mòn thiên địa.
Càng có khí tức tử vong lan tràn, toàn bộ đám mây kim sắc trên không Tây Thiên cũng dần dần bị nhuộm đỏ, ý chí không cách nào hình dung ăn mòn thiên địa.



- Cái đó là...



- Tề Thiên Đại Thánh?



- Làm sao có thể...



- Là Tề Thiên Đại Thánh đã thức tỉnh Hung Thần ý chí? Sao khí tức của hắn mạnh như vậy?



- Đã không kém Phật Tổ, tại sao có thể như vậy?



Rất nhiều Phật tăng thất sắc, tranh nhau chen lấn lùi lại, bay về phía Đại Lôi Âm Tự.



- Như Lai, lão Tôn trở về rồi!



Thanh âm rất nhỏ, giống như nỉ non, vang vọng ở toàn bộ Tây Thiên Linh Sơn, như Thiên Đạo phát biểu, để không gian chấn động, thanh âm này trực tiếp vang lên ở trong đầu các sinh linh của Tây Thiên Linh Sơn, không cách nào che đậy.



Trong Đại Lôi Âm Tự, vô số cường giả Phật giới đồng thời mở to mắt, nhìn nhau, đều thấy được rung động thật sâu trong mắt đối phương.



- Hung Thần, đã phát triển đến bước này sao?



- Phật Tổ tính toán, sẽ không thất bại chứ?



- Như Lai Phật Tổ sẽ không châm lửa thiêu thân chứ?



Nhiên Đăng Phật Tổ cùng các cường giả Phật giới, lúc này đều hãi hùng khiếp vía, bởi vì khí tức của Tôn Ngộ Không đã đến gần Như Lai Phật Tổ vô hạn, để bọn hắn chỉ có thể ngưỡng vọng.



Tôn Ngộ Không lông đỏ đứng ở trên Linh Sơn, nhìn Đại Lôi Âm Tự sừng sững, trong mắt lạnh lẽo, không mang theo bất luận tình cảm nhân loại gì.




- Tất cả nợ nần, hôm nay cùng tính một lượt a!!!



Tôn Ngộ Không phóng ra, đã xuất hiện ở trước cửa Đại Lôi Âm Tự.



Trong Đại Lôi Âm Tự cực kỳ tráng lệ, Phật đạo thiền âm không dứt, nơi này là thánh địa tu Phật.



Vậy mà lúc này hoàn toàn tĩnh mịch.



Nơi này không biết có bao nhiêu chỗ ngồi, vô số cường giả Phật giới ngồi xếp bằng trên đó, càng đến gần Như Lai Phật Tổ ở trên cùng, là Phật tăng thực lực càng cường đại.



Phía trước nhất, thân ảnh cao lớn của Như Lai Phật Tổ ngồi nghiêm trang, từ đầu đến cuối mặt mỉm cười, lúc này lại cực kỳ nghiêm túc.



- Phật Tổ...



Văn Thù Bồ Tát mở miệng nói:



- Hung Thần đã tới.



Như Lai Phật Tổ có chút trầm mặc, sau đó gật đầu:



- Các ngươi, đều rời đi đi.



- Cái gì?



- Phật Tổ?



Tất cả Phật tăng phía dưới không dám tin tưởng lỗ tai của mình.



Mặc dù Tề Thiên Đại Thánh đã biến thành Hung Thần, khí tức cường đại đến có thể so sánh với Như Lai, nhưng ở trong lòng bọn họ, Như Lai Phật Tổ mới là mạnh nhất.



Nhưng mà hiện tại, Như Lai Phật Tổ lại bảo bọn họ rời đi, đây là ý gì?



- Tạo hóa trêu ngươi a!



Như Lai Phật Tổ thở dài nói:



- Bản tọa sớm đã tính qua, mình sẽ có một kiếp, vốn cho là chờ Thánh kinh xuất thế mới có thể xuất hiện, lại không nghĩ rằng, Kim Thiền tử đánh bậy đánh bạ, để bản tọa sớm ứng kiếp.