Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 43 : Dạy Tôn Ngộ Không Hát (2)

Ngày đăng: 00:57 19/04/20


- Tiểu Bạch Long lợi hại vậy sao? Cấp 20 đã là thần tiên, vậy Tiểu Bạch Long chẳng phải cũng cường đại hơn thần tiên phổ thông hay sao?



Đường Tăng giật mình.



- Tiểu Bạch Long là Long tộc, đương nhiên là mạnh. Ngoài ra, cấp 20 cũng chỉ là tiên bình thường nhất vừa ra lò, ví dụ như mấy thần tiên làm việc vặt trên Thiên Đình, thiên binh cũng là cấp 20.



Hệ thống nói.



- Thì ra là vậy!



Đường Tăng hiểu ra.



Sau đó, hắn lại bay lên lưng Long Quy do Tiểu Bạch Long biến thành, vung tay lên:



- Lên đường!



- Đi!



Tôn Ngộ Không quát to một tiếng, bay vòng quanh Đường Tăng mấy vòng, sau đó hạ xuống đất, đi phía trước dẫn đường.



- Không phải ngươi biết bay rồi sao? Sao còn bắt ta chở?



Long Quy lẩm bẩm.



- Thỉnh kinh, phải tự đi từng bước từng dấu chân, không thể phi hành.



Đường Tăng nói.



Long Quy bĩu môi một cái nghĩ:



- Nếu quả thực tính từng bước chân, vậy sao ngươi không tự mình đi?



Chỉ là hắn cũng không dám lắm mồm, vì quả thực hắn có chút kiêng kỵ cái người - sư phụ



này.



- Đinh, hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến - Giữ được Cẩm Bào Cà Sa 24 giờ-, ban thưởng 100 điểm kinh nghiệm.



Đám người Đường Tăng rời khỏi núi Hắc Phong, khi sắc trời đen xuống, thì âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.




- Lại đạt được 100 điểm kinh nghiệm nữa sao?



Đường Tăng vui vẻ gật gù.



Lúc trước, sau khi thăng tới cấp 10 thì còn dư lại 879 điểm kinh nghiệm, sau đó giết chết hai con tiểu yêu, tổng cộng được 1079 điểm kinh nghiệm.



Bây giờ lại đạt được 100 điểm kinh nghiệm, tổng cộng là 1179 điểm kinh nghiệm.



Lúc này số liệu của Đường Tăng là:



Ký chủ: Đường Tăng



Siêu cấp Đường Tăng: cấp 10 (0/5120)



Điểm kinh nghiệm: 1179



Kỹ năng: Trọn bộ Kinh Phật phàm cấp, Bạo Liệt Hỏa Cầu, Chưởng Tâm Lôi



Đạo cụ: Cẩm Bào Cà Sa, Cửu Hoàn Tích Trượng, nhị cô, Chủy thủ linh khí hạ phẩm, Thiên Đạo Nhãn Kính



Còn lại 1179 điểm kinh nghiệm, mà lên thêm một cấp nữa thì cần hơn 5000 điểm kinh nghiệm.



- Mỗi khi thăng một cấp, thì phải tăng gấp đôi lượng điểm kinh nghiệm, từ cấp 10 đến cấp 11 chính là hơn 5000 điểm, từ cấp 11 đến cấp 12 chẳng lẽ muốn hơn 10.000?



Đường Tăng giật mình, cũng may có thể giết yêu quái, hoàn thành nhiệm vụ vượt mức... kiếm thêm điểm kinh nghiệm, nếu không chỉ dựa vào việc hoàn thành nhiệm vụ lấy được điểm kinh nghiệm, thì không biết tới năm tháng nào mới có thể thăng cấp?



Sau đó, dọc đường coi như yên tĩnh, đại lục ở thế giới này hình như đất rộng người thưa, có khi đi rất lâu cũng khó thấy được một gia đình.



Mặc dù trên đường thỉnh thoảng có thể gặp được một vài thôn nhỏ, nhưng ngay cả cường đạo cũng không có một tên, chứ đừng nói tới yêu quái.



Đi lần này, chính là hơn mười ngày, đường xá so với tưởng tượng của Đường Tăng thì xa hơn rất nhiều.



- Ngộ Không, sư phụ dạy con một ca khúc.



Một ngày, Đường Tăng rảnh rỗi nhàm chán gọi Tôn Ngộ Không tới.



- Hả? Ca hát?




Tôn Ngộ Không có chút sửng sốt.



- Nghe cho kỹ, nếu con có thể lĩnh ngộ chân lý của bài hát này, có lẽ có thể tu thành chính quả!



Đường Tăng nghiêm túc nói.



- Vậy hả? Ca hát còn có điểm lợi này?



Tôn Ngộ Không lập tức giật mình nhìn Đường Tăng.



- Nghe cho kỹ!



Đường Tăng hắng giọng một cái, mở miệng hát:



- Hầu ca - Hầu ca - Ngươi thật tài giỏi! Ngũ Hành núi lớn... Không ép được ngươi, nhảy ra một Tôn Hành giả...



- Hả?



Tôn Ngộ Không lập tức nháy mắt mấy cái, nghiêm túc ngồi nghe.



- Hầu ca... Hầu ca... Ngươi thật tài giỏi! Khẩn Cô Chú niệm bao nhiêu... Không thay đổi... Bản sắc của lão Tôn!



- Nhổ một... Sợi lông... Thổi ra vạn hầu...



- Nháy một... Chớp mắt... Có thể đoán ra quỷ quái!



- Một bước... Cân Đẩu Vân... Một vạn tám ngàn dặm...



- Lắc một cái... Uy phong... Đất trời rung chuyển...



- Nơi nào có khó khăn thì có ngươi, nó nao có hiểm cũng có ca, trăm trận lập công đầu, diệt ác trừ gian lòng như phật!!!



- Mỹ danh của ngươi truyền tụng nơi nơi, sự tích của ngươi truyền ngàn đời, Kim Cô Bổng... luôn sáng ngời...



- Quét sạch thiên hạ!!!



Tiếng hát của Đường Tăng vô cùng lảnh lót, truyền ra rất xa trong hoang sơn dã lĩnh.



Tôn Ngộ Không nháy nháy mắt, như có hiểu ra. Bài hát này nhất định là hát riêng cho hắn, chẳng biết tại sao, hắn nghe một chút, lại có loại cảm giác tinh thần thăng hoa.



- Nơi nào có khó khăn thì có ngươi, nơi nào có hiểm cũng có ca, trăm trận lập công đầu, diệt gian trừ ác lòng như phật?



Tôn Ngộ Không - gào lên



theo, mặc dù biến điệu nghiêm trọng, nhưng thần kỳ là nó lại có cảm giác tâm linh được gột rửa.



- Đinh, hiện tại công bố nhiệm vụ chủ tuyến, Thu đồ đệ Trư Bát Giới!



Bỗng nhiên âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu Đường Tăng.