Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 461 : Thiên phú dị bẩm

Ngày đăng: 01:01 19/04/20


Nhóm: TTTV



Nguồn:



-----------------



Cà rốt hoang dại đầy khắp núi đồi, mọc rất khả quan, nhìn còn có chút cảnh trí khác, nhưng sư đồ Đường Tăng thấy cảnh này, lại đều theo bản năng sờ lên bụng.



- Những cà rốt này nhiều như vậy, không phải ăn cũng có thể mang thai chứ?



Sa Tăng nỉ non nói.



- Ngươi không nói chuyện, không ai bảo ngươi câm đâu!



Trư Bát Giới giống như bị đâm trúng vết sẹo, hung tợn trừng Sa Tăng.



Sa Tăng lập tức rụt cổ một cái.



Nhưng đây chỉ là bắt đầu.



Sau đó bọn hắn lại thấy được rừng bắp ngô mênh mông vô bờ, tựa hồ cũng là hoang dại, rất kỳ quái, bởi vì mặt đất không có bất luận vết tích xới đất, hoàn toàn là rừng hoang, rất ít cỏ dại.



Sau khi đi qua rừng rậm bắp ngô, lại thấy được rừng cà, vẫn là hoang dại, không nhìn thấy vết tích con người trồng trọt.



Đến cuối cùng, sư đồ Đường Tăng thậm chí thấy được một loại ớt vừa to vừa dài, đỏ như huyết, tướng mạo quỷ dị, để đám người trợn mắt hốc mồm.



- Mẹ nó, kia là dây mướp?



- Kia là tuyết lê? Sao lại dài như thế?



- Ngẫu Mễ Đầu Phát, sao hồ lô kia lại một tiết một tiết, có ba bốn tiết, thật là hồ lô sao?



Hồ lô kia chỉ cỡ cánh tay, một tiết một tiết, nhìn cực kỳ cổ quái.



Ngoài ra bọn hắn còn thấy một loại nấm hoang dại, cao hơn nửa mét, nhưng không bung ô dù, đầu nấm cực kỳ loá mắt.



Đến cuối cùng, sư đồ Đường Tăng đã chết lặng, đều cảm giác nơi này quả thực là địa phương thần kỳ, là Thiên Đường của nữ nhân, bởi vì nơi này có nhiều vật dụng hoang dại không cần tiền như vậy.



- Trách không được nơi này có thể xuất hiện một Nữ Nhi quốc.



Vẻ mặt Đường Tăng ngạc nhiên:



- Nếu địa phương nào mọc đầy búp bê hơi, đoán chừng Nam Nhân quốc cũng có thể sinh ra a.



- Búp bê hơi là cái gì vậy sư phụ?



Sa Tăng hỏi.



- Đây là đồ vật rất tốt, nếu con thích, hôm nào vi sư cho con một cái.



Đường Tăng nói.



- Tạ ơn sư phụ.



Sa Tăng đại hỉ.




Đường Tăng có chút trầm mặc, sau đó tiếc nuối nói:



- Bát Giới, vi sư đã hữu tâm vô lực.



- Cái gì...



Trư Bát Giới sững sờ, sắc mặt đại biến:



- Sư phụ, người không thể như vậy a...



- Bát Giới, con nghe thầy nói, loại phương thức mang thai này cực kỳ kì lạ, lần thứ nhất mang thai, rất bình thường, là người, uống nước hoặc ăn những đồ vật kia đều sẽ mang thai, nhưng lần thứ hai liền có độ khó nhất định.



Đường Tăng nói xong nhìn về phía đám người Tôn Ngộ Không:



- Sở dĩ đám người Ngộ Không sẽ mang thai hai lần, là bởi vì bọn hắn thiên phú dị bẩm.



Đám người Tôn Ngộ Không lập tức không cười nổi, biểu lộ so với khóc còn khó coi hơn.



Mang thai lợi hại cũng coi như thiên phú dị bẩm? Cảm giác thật sự là…



Đường Tăng tiếp tục giải thích:



- Càng về sau, thông qua loại phương thức này mang thai xác suất càng khó, dù là nữ nhân của Nữ Nhi quốc, bình thường cũng chỉ có thể hoài thai một lần, một số nhỏ người mới có thể hai lần, mà ở trong vòng một ngày mang thai hai lần thì càng ít, về phần trong vòng một ngày mang thai ba lần, quá hiếm thấy.



- A? Tại sao có thể như vậy?



Sắc mặt của Trư Bát Giới thảm biến, không muốn sống nữa.



- Sư phụ, ngay cả người cũng không có biện pháp sao?



Sa Tăng hỏi.



- Tạm thời không có biện pháp.



Đường Tăng trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, kỳ thật hắn cũng không phải thật không có biện pháp, mà là muốn phá phôi thai thứ ba, cần giá cả gấp trăm lần, cũng chính là một ngàn vạn điểm kinh nghiệm.



Một ngàn vạn điểm kinh nghiệm, đủ hắn hoán đổi một loại kỹ năng cực kỳ cường đại, hoán đổi bảo vật cũng có thể dùng một hồi, vẻn vẹn chỉ dùng để cho Trư Bát Giới phá thai, hắn thật không nỡ.



Hơn nữa Đường Tăng cũng muốn nhìn một chút, Trư Bát Giới thật sinh hài tử này sẽ như thế nào, vậy mà khó phá như vậy, sau khi sinh ra có thể cực kỳ cường đại hay không?



Đường Tăng rất muốn biết, bởi vì ngay cả trong Tây Du ký chính bản, sư đồ Đường Tăng cũng không có người nào sinh ra a.



Kết quả là, Trư Bát Giới rất xui xẻo thành vật thí nghiệm của Đường Tăng.



- Vậy làm sao bây giờ?



Trư Bát Giới kêu thảm.



- Nhìn, có người đến.



Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không nói.



Chỉ thấy phía trước có một đội nhân mã nhanh chóng chạy đến, tất cả đều cưỡi ngựa cao to, người mặc quân phục thống nhất, khí tức lãnh khốc dù cách rất xa cũng có thể cảm nhận được.