Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 47 : Một Khắc Xuân Tiêu Trị Giá 0 Kim (2)

Ngày đăng: 00:57 19/04/20


- Ngoài ra, thủ ở ngoài nếu nghe được bất kỳ loại âm thanh gì, cũng ngàn vạn lần không nên đi vào, bởi vì một chút nữa bần tăng làm phép có thể sẽ xuất hiện các loại yêu vật tạo ra huyễn thính, ảnh hưởng tới phán đoán của người thường!



Đường Tăng nghiêm trang cảnh cáo.



- Dạ dạ dạ, chúng ta nhất định không đi vào!



Cao phu nhân bảo đảm nói.



Lúc này Đường Tăm mới gật đầu một cái, sau đó mang theo khuôn mặt đầy đau buồn tiến vào đình viện, hơn nữa còn vung tay lên, làm cho cửa bị đạp hư bay trở về, chặn lại lối vào.



Cao lão gia và Cao phu nhân lập tức có chút nghi ngờ, làm lễ cúng còn không cho nhìn?



Lúc này sắc trời đã dần tối đen xuống.



Đường Tăng theo con đường nhỏ sâu hun hút quẹo trái quẹo phải, nhanh chóng đi tới trước cửa phòng.



Cái phòng này hiển nhiên bị Trư Bát Giới dùng pháp lực bảo vệ, người bình thường không thấy được, cho dù thấy được cũng không vào được.



Nhưng có lẽ Trư Bát Giới hoàn toàn không nghĩ tới người có pháp lực, cho nên pháp lực bảo vệ gian phòng rất yếu, đối phó với người bình thường thì được, nhưng lại không ngăn được Đường Tăng.



Đường Tăng dùng sức đẩy cửa một cái, pháp lực bảo vệ căn phòng lập tức dội ngược.



Nếu Đường Tăng chỉ là người bình thường, chắc chắn bị đánh bay ra ngoài, nhưng không có nếu như, đạo pháp lực kia bị đánh tan, Đường Tăng thành công đẩy cửa ra.



Cũng không phải là người làm phép quá yếu, mà do Trư Bát Giới quá lơ là.



- Hu hu hu...



Pháp lực bảo vệ căn phòng bị phá hư, bầu trời bên ngoài bỗng nhiên gió nổi mây cuộn, từng đám mây đen cứ thế xuất hiện bao phủ Cao phủ.



Đường Tăng lập tức nhíu chân mày lại.



- Yêu quái tới... Yêu quái kia lại tới...



Bên ngoài, Cao lão gia biến sắc.



Tôn Ngộ Không ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nháy mắt, có kim quang nhàn nhạt bắn ra, nhìn thấu yêu vân dày đặc.
Cao Thúy Lan ném một cái hộp quà qua.



Đường Tăng tiện tay tiếp được, để sang bên cạnh, nghiêm túc nói:



- Cô nương nàng xem, đoạn thời gian trước bần tăng ăn một cái hổ tiên thật lớn, dược liệu quá mạnh mẽ. Mời cô nương hỗ trợ một chút, bần tăng vô cùng cảm kích.



Sắc mặt Cao Thúy Lan lập tức đỏ bừng, đồng thời muốn chạy trốn.



- Cô nương, nàng xem, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng. Lãng phí thời gian, chính là lãng phí sinh mạng đó.



- Ngươi đừng tới đây... A... Nương cứu con...



Trong phòng truyền ra tiếng kêu khóc tuyệt vọng của Cao Thúy Lan.



Bên ngoài, Cao phu nhân và Cao lão gia nghe thấy tiếng gào khóc của nữ nhi, lập tức cuống cuồng.



Mà lúc này, Tôn Ngộ Không đã không biết tung tích, chỉ còn Tiểu Bạch Long hóa thành Long Quy to lớn không lo lắng nằm một bên.



- Là giọng của Thúy Lan.



Cao lão gia cuống cuồng.



- Là giọng của tiểu thư, thực sự là giọng của tiểu thư...



Quản gia cũng lớn tiếng nói vội.



- Chúng ta không thể đi vào, pháp sư nói, tuyệt đối không thể vào, sẽ ảnh hưởng tới việc làm lễ của pháp sư.



Mặc dù Cao phu nhân cũng rất vội, nhưng vẫn tỉnh táo, bà lo lắng nhất là nữ nhi xảy ra chuyện.



- Đúng đúng đúng, pháp sư nói, khi làm lễ cúng sẽ xuất hiện yêu vật tạo ra huyễn thính, chúng ta ngàn vạn lần không nên bị lừa gạt.



Cao lão gia cũng gật đầu.



- Bồ Tát phù hồ pháp sư nhất định phải cứu Thúy Lan ra.



Cao phu nhân chắp hai tay, thành kính cầu nguyện.



Một lúc này chính là hai giờ.



Trong khoảng thời gian này, trong đình viện không ngừng có âm thanh kỳ quái truyền ra, Cao phu nhân và Cao lão gia vẫn luôn tin chắc đó là huyễn thính.



- Yêu quái này quá mạnh mẽ, huyễn thính chế tạo ra nghe giống như thật vậy.



- Đúng vậy, yêu quái này thật là quá khó đối phó rồi, lại chế tạo ra loại âm thanh như vậy để quấy nhiễu tâm cảnh người ta, thật là đáng ghét. Hy vọng pháp sư có thể thu yêu quái kia.



Cao phu nhân và Cao lão gia vẻ mặt đầy thành kính cầu nguyện.