Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 486 : Sư gia gia, người thật trâu bò!

Ngày đăng: 01:01 19/04/20


Nhóm: TTTV



Nguồn:



-----------------



Hồng Hài Nhi do dự một chút, nhưng vẫn hồi đáp:



- Thần Anh có thể không có bất luận bình cảnh gì, chỉ cần tài nguyên đầy đủ, hoặc là thời gian đầy đủ, hoàn toàn có thể tu luyện tới Đạo Tổ hoặc Phật Tổ cảnh, sẽ không bị kẹp lại.



- Trâu bò như vậy?



Đường Tăng chấn kinh.



Khuôn mặt nhỏ của Hồng Hài Nhi đỏ bừng, nổi giận trừng mắt nhìn Đường Tăng, hỗn đản này nói chuyện sao khó nghe như vậy?



Bởi vì trong lòng nàng vẫn xem mình là nữ nhi của Ngưu Ma Vương, Hồng Hài Nhi cảm thấy mình cũng là trâu, trâu cái nhỏ.



Cho nên Đường Tăng nói, để nàng cảm giác rất nhột.



- Sư gia gia, sư gia gia, trâu bò là có ý gì?



Bỗng nhiên tiểu gia hỏa Trư Cửu Muội tò mò hỏi.



- Trâu bò là ý tứ rất lợi hại.



Đường Tăng nghiêm túc trả lời, bất quá sau khi trả lời, lại theo bản năng nhìn thoáng qua Hồng Hài Nhi, mới phát hiện khuôn mặt của Hồng Hài Nhi đỏ bừng, đang nổi giận nhìn hắn chằm chằm.



- A, nguyên lai là rất lợi hại.



Trư Cửu Muội bừng tỉnh đại ngộ:



- Sư gia gia thật trâu bò.



- Phốc...



Đường Tăng kém chút phun ra, năng lực học tập của tiểu gia hỏa quả nhiên nghịch thiên.



Thấy sắc mặt của Hồng Hài Nhi càng ngày càng khó coi, Đường Tăng vội vàng giải thích:



- Đừng hiểu lầm, ngươi cũng không phải trâu.



- Ngươi... Đăng đồ tử, vô sỉ!



Hồng Hài Nhi thẹn quá hoá giận, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hung hăng trừng Đường Tăng một cái, sau đó hóa thành quang mang nhất phi trùng thiên, bay mất.



Đường Tăng trợn mắt hốc mồm:



- Mẹ nó, Hồng Hài Nhi thẹn thùng?



- Sư gia gia sư gia gia, đăng đồ tử là có ý gì?



Trư Cửu Muội lại hỏi.



- Khục, đăng đồ tử, chính là... cũng là ý tứ rất lợi hại.



- A, sư gia gia rất đăng đồ tử.



- Phốc... Cửu Muội, cái từ này không phải dùng như thế.



- Vậy dùng như thế nào?



- Tóm lại, không thể dùng cái từ này hình dung sư gia gia.
Nữ vương bệ hạ nhu tình nhìn Đường Tăng.



- Đẹp, đương nhiên đẹp, bệ hạ mỹ lệ như hoa a.



- Vậy...



Nữ vương bệ hạ cực kỳ cao hứng, lôi kéo Đường Tăng đi đến giường lớn.



- Bệ hạ, như vậy có thể không tiện hay không?



- Nam nhân, ngươi vì Tây Lương nữ quốc ta làm bao lớn cống hiến, công lao không thể bỏ qua, trẫm biết ngươi thần thông quảng đại, chướng mắt chút ban thưởng nhỏ nhoi của trẫm, trẫm đành phải lấy thân báo đáp, báo đáp đại ân đại đức của ngươi.



- Bệ hạ người quá khách khí. Bất quá, ngươi nói là thật sao?



- Đương nhiên là thật.



- Bệ hạ, bần tăng là lần thứ nhất, ngươi phải nhẹ nhàng một chút, bần tăng sợ đau...



Đường Tăng miệng nói như vậy, nhưng tay đã luồng vào trong áo, xoa nắn đôi nhũ hoa căng tròn mềm mại, miệng hôn lên đôi môi ngọt ngào của đối phương.



...



Ngày thứ hai, Đường Tăng từ tẩm cung của nữ vương bệ hạ đi ra, hồng quang đầy mặt.



Một cung nữ đi tới, cung kính nói:



- Vương Phi...



- Khoan khoan khoan khoan, ngươi gọi bần tăng là cái gì?



- Nô tỳ gọi ngài là Vương Phi.



Cung nữ hồi đáp.



- Phốc...



Đường Tăng kém chút thổ huyết:



- Không được gọi như vậy, muốn gọi cũng là bệ hạ của các ngươi. Đúng rồi, hôm nay bệ hạ của các ngươi có chút không thoải mái, nên không vào triều.



Nói xong, Đường Tăng vội vàng rời đi.



- Lại dừng lại một ngày đi, nếu không sẽ rất có lỗi với nữ vương bệ hạ.



Đường Tăng nói như vậy.



Một ngày này, đám người Trư Bát Giới thấp thỏm chờ đợi, đám người Tôn Ngộ Không biết muốn đi, ngoại trừ Tôn Ngộ Không và Sa Tăng không tim không phổi, những người còn lại đều có chút không muốn đi, bị ôn nhu hương bao vây.



Bất quá Đường Tăng thủy chung không nói muốn đi, còn có ý tránh đi đề tài này.



Ngày thứ hai, Đường Tăng lần nữa hồng quang đầy mặt rời giường.



- Khụ khụ, bệ hạ các ngươi thân thể có chút không thoải mái, sẽ không tảo triều.



Đường Tăng có chút ngượng ngùng nhìn một nữ đại thần nói.



Đi ra tẩm cung của nữ vương bệ hạ, Đường Tăng có chút do dự:



- Bằng không lại lưu một ngày?



- Dù sao cũng chỉ một ngày mà thôi.