Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 592 : Tử Lan sắp sinh? Rơi xuống biển!

Ngày đăng: 01:02 19/04/20


Nhóm: TTTV



Nguồn:



-----------------



- Tiểu Bạch Long, ngươi ở trong biển có thể bơi hay không?



Bỗng nhiên trong lòng Tôn Ngộ Không hơi động:



- Nếu có thể, chúng ta liền có thể mượn lực của ngươi vượt biển.



- Đúng đúng, Tứ sư đệ ngươi là Long tộc, ở trong biển hẳn là thiên hạ của ngươi a.



Ánh mắt của Trư Bát Giới cũng sáng lên.



- Như vậy chúng ta cũng không cần phí sức tìm thuyền.



Ngưu Ma Vương cũng cao hứng nói.



Nhưng Tiểu Bạch Long lại lắc đầu:



- Ở trong Khổ Hải, ta cũng sẽ mất đi pháp lực, hành trình ngắn còn có thể, nhưng sau một lúc ta cũng sẽ chìm tới đáy.



Đám người Tôn Ngộ Không nghe vậy, cũng bất đắc dĩ, nếu có pháp lực còn tốt, lấy năng lực của bọn hắn, lên trời xuống đất chỉ là việc nhỏ.



Nhưng mất đi pháp lực, bọn hắn ngay cả bơi lội cũng không biết, tối đa chỉ có thể bằng vào nhục thân cường đại ở trong nước bơi một đoạn thời gian.



Nhưng coi như bơi nửa tháng cũng vô dụng, Khổ Hải này không biết lớn bao nhiêu, ai biết lúc nào mới có thể đến bờ?



Lúc này một đạo quang mang từ trên trời giáng xuống, rơi vào bên cạnh, Đường Tăng trở về.



- Sư phụ.



- Sư phụ trở về!



Các đồ đệ đại hỉ, vội vàng vây tới.



- Sư phụ, có mang Bàn Đào về cho chúng con không?



Trư Bát Giới chảy nước miếng nói.



- Đúng, sư phụ, lão Ngưu ta còn chưa từng nếm qua Bàn Đào.



Ngưu Ma Vương cũng mở miệng.



Lục Nhĩ Mi Hầu cũng mở to mắt khỉ, muốn lấy được một quả Bàn Đào.



- Đi đi đi, Bàn Đào có ăn ngon như vậy sao?



Đường Tăng bất vi sở động, hắn cũng chỉ có một quả, sao có thể để bọn đồ đệ này chà đạp?



Bỗng nhiên Đường Tăng cảm giác mình giống như không để ý đến cái gì, nghĩ nghĩ, mới nhớ ra, là không thấy Trư Cửu Muội.



Chỉ thấy Trư Cửu Muội ngồi ở cách đó không xa, nhìn Khổ Hải ngẩn người.



Lúc này gió bắt đầu thổi, trên mặt biển sóng cả mãnh liệt, bọt nước đập bờ biển, truyền ra tiếng vang rầm rầm.



- Cửu Muội, đang suy nghĩ gì đấy?
- Đừng tới đây...



Tôn Ngộ Không biến sắc, vội vàng kêu to.



Nhưng đã chậm, Tử Vi tiên tử bay tới trên chiến thuyền, nhưng vừa xuất hiện ở trên không Khổ Hải, đột nhiên mất đi pháp lực, sau đó từ trên trời rớt xuống.



- Soạt...



Bọt nước tóe lên rất cao.



- Cứu mạng... Ta không biết bơi...



Tử Vi tiên tử sợ hãi, giãy dụa ở trong biển.



Đường Tăng vội vàng lặn xuống nước, nhanh chóng bơi qua.



Tử Vi tiên tử như bạch tuộc gắt gao ôm lấy Đường Tăng, xúc cảm mềm mại để xương cốt Đường Tăng xốp giòn.



Bất quá bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này, hắn vội vàng bơi tới chiến thuyền, bắt lấy xích sắt do Tôn Ngộ Không vứt xuống bò lên.



- Tốt, không sao rồi.



Đường Tăng vỗ vỗ Tử Vi tiên tử vẫn còn hoảng sợ treo ở trên người hắn, cười hắc hắc nói.



Tử Vi tiên tử kịp phản ứng, hơi đỏ mặt, vội vàng buông tay ra, toàn thân nàng đã ướt đẫm.



- Tử Vi tiên tử, ngươi tìm lão Tôn có chuyện gì không?



Tôn Ngộ Không hỏi.



- Ngộ Không, Tử Lan sắp sinh.



Tử Vi tiên tử nghĩ đến mục đích của mình, vội vàng nói.



- Cái gì...



Tôn Ngộ Không giật nảy cả mình.



- Ngươi nhanh lên trời, Tử Lan có chút không ổn.



Tử Vi tiên tử nói.



- Được, lão Tôn đi ngay!



Tôn Ngộ Không bỗng nhiên đạp thuyền lớn, cả người nhất phi trùng thiên, phóng tới bờ biển, sau đó hóa thành quang mang bay lên trời cao.



Nhưng nhục thân hắn bộc phát mang tới phản lực to lớn, tác dụng ở trên chiến thuyền, chiến thuyền nghiêng ngả, sau đó ầm ầm lật úp.



- Ngao...



- Cứu mạng...



Mọi người quái khiếu, toàn bộ rớt xuống biển.



- Ngộ Không, ta * ngươi...



Đường Tăng quái khiếu, bởi vì chiến thuyền triệt để lật úp, chìm vào đáy biển.