Đường Tăng Xông Tây Du
Chương 618 : Khốn kiếp, kim chỉ nam?
Ngày đăng: 01:02 19/04/20
Nhóm: TTTV
Nguồn:
-----------------
- Tạch...
Cái hộp bị mở ra.
Đường Tăng mở hai mắt nhìn, nhìn kỹ đồ vật trong hộp.
Sau đó ánh sáng biến mất, hắn nhìn thấy đồ chơi nhỏ nằm bên trong, một cây kim đồng hồ xuất hiện.
- PHỐC...
Sau khi nhìn kỹ thứ này, suýt nữa Đường Tăng phun ra một ngụm máu tươi.
- Khốn kiếp…
Đường Tăng chửi ầm lên, phí nhiều công sức như vậy mới đạt được thứ này, thứ đó chính là —— kim chỉ nam!
Đúng vậy, đồ vật trong hộp chính là kim chỉ nam, nó lại không có bất kỳ pháp lực ba động nào.
Nói cách khác, đây là một kim chỉ nam bình thường không thể lại bình thường hơn được nữa, thậm chí còn không phải pháp khí.
Quốc vương Chu Tử quốc nhìn thấy Đường Tăng tức giận, hắn sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, lo lắng bị tai bay vạ gió.
...
- Dùng pháp lực cảnh giới Tiên Đế bảo hộ một cây kim chỉ nam bình thường nhất, ngươi trêu chọc bần tăng hay sao?
Đường Tăng tức giận không nhỏ, hắn có cảm giác bị đùa giỡn, chính mình hao hết khí lực làm nhiệm vụ, kết quả lại lấy được đồ chơi nhỏ này?
Trong cơn tức giận, hắn đang muốn bóp nát kim chỉ nam đáng giận kia, trong đầu hắn lại xuất hiện linh quang.
- Đợi một chút...
Đường Tăng áp chế xúc động hủy diệt kim chỉ nam:
- Vị tồn tại kia lưu lại kim chỉ nam, nhất định là có đạo lý của bản thân, không có khả năng thật sự đùa giỡn ta.
- Hắn lưu lại kim chỉ nam, rốt cuộc là muốn làm gì?
Đường Tăng trăm mối vẫn không có lời giải, cuối cùng quyết định suy nghĩ việc này theo hướng đơn giản nhất.
- Không nghĩ ra, vậy thì thử đi.
Động niệm một chút, Đường Tăng đã rời khỏi hoàng cung Chu Tử quốc, xuất hiện tại biên giới Khổ Hải.
Hắn xuất ra kim chỉ nam và đặt vào trong tay, kim đồng hồ xoay tròn thật nhanh, kim la bàn nam bắc lắc kw, không bao lâu sau sẽ ổn định lại.
Nhưng kết quả lại làm cho Đường Tăng muốn nện kim chỉ nam, bởi vì kim la bàn chỉ cực nam chính là hướng tây phương.
- Khốn kiếp, ngay cả kim chỉ nam cũng bị hư.
Lúc này Đường Tăng đã phát tiết đủ, hắn nhảy ra khỏi hố sâu và đi tới bên này.
Phía sau là hố sâu cực lớn, mặt mũi Ngọc Hoàng Đại Đế bầm dập, giãy dụa leo ra khỏi hố to, trên mặt đầy ủy khuất và oán hận.
- PHỐC...
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, Ngọc Đế ngất đi, hắn không có mặt mũi nào gặp người.
- Ngọc Đế...
Thực Thần vội vàng chạy tới.
- Quả nhiên đánh người là biện pháp thả lỏng tốt nhất, A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai.
Đường Tăng thoải mái nói ra.
- Hắc hắc hắc hắc...
- A... Ha ha ha ha...
Ngưu Ma Vương và đám người Tôn Ngộ Không cười quái dị.
Những người khác lại cười không nổi, Dương Thiền muốn cười cũng không dám cười, nàng nhếch môi lườm Đường Tăng.
Tử Vi tiên tử dùng đôi mắt dễ thương trừng Đường Tăng, đang trách Đường Tăng xằng bậy, dù nói thế nào Ngọc Đế cũng là chủ nhân Thiên đình.
Sắc mặt Vương Mẫu tái nhợt, âm trầm trừng mắt Đường Tăng, tuy không biết vì nguyên nhân gì, vừa rồi nàng chỉ đứng nhìn Đường Tăng hành hung Ngọc Đế, từ đầu đến cuối không nói một câu.
- Thật sự là uy phong to lớn, dám đánh cả Tam giới chí tôn Ngọc Hoàng Đại Đế.
Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên, giọng nói vang lên từ đám người có sừng.
Đường Tăng dùng tay làm quạt phất phất trước mũi, hắn dùng giọng diệu chán ghét nói:
- Là kẻ nào nói đó? Thối quá, thối quá.
- PHỐC...
Dương Thiền và Tử Vi tiên tử nhịn không được, đột nhiên cười ra tiếng.
- Lớn mật!
Một thanh niên có sừng dài quát lớn.
- Ngươi thật to gan!
- Lại dám quát lớn sư phụ ta!
- Ngươi muốn chết sao?
Người nọ vừa dứt lời, đám người Tôn Ngộ Không tức giận nhảy ra, bọn họ chỉ vào tên vừa nói chuyện.
Trư Cửu Muội trực tiếp hơn, nàng phun nước bọt ra ngoài.