Đường Tăng Xông Tây Du
Chương 641 : Sự yên lặng
Ngày đăng: 01:02 19/04/20
Nhóm: TTTV
Nguồn:
-----------------
- Cứu mạng...
Ngọc Đế kêu lên thảm thiết, ánh mắt kinh hoàng, bình rượu bị hắn ném bay ra ngoài, hắn bạo phát ra pháp lực muốn bay ra ngoài.
Nhưng căn bản tất cả chỉ là vô dụng, lục đạo luân hồi đã ràng buộc hắn, kéo hắn tiến vào trong.
Đồng thời, Na Tra vung Hỗn Thiên Lăng, Hỗn Thiên Lăng giống như mảnh vải màu đỏ bay ra, đánh vào trên người Ngọc Đế, trực tiếp đánh hắn vào trong lục đạo luân hồi.
Tiếng kêu thảm thiết biến mất.
Na Tra run tay lên, Hỗn Thiên Lăng quấn lấy vò rượu của Ngọc Đế bay ra, bị hắn đón được, sau đó hắn uống một hớp cực lớn.
- Rượu ngon, ha ha ha ha!
Na Tra vui sướng cười to:
- Từ hôm nay trở đi, Na Tra ta mới là Ngọc Hoàng đại đế!
...
Trong lúc Ngọc Đế bị Na Tra đạp, rơi vào lục đạo luân hồi, đồng thời toàn bộ Thiên Đình trong nháy mắt tối xuống, chín con Thiên Long đột nhiên xuất hiện, xoay quanh ở trên không trung của Thiên Đình, tản ra ánh sáng thần bí, bao phủ lấy Thiên Đình.
Trên cửu thiên, ảo ảnh chân long màu kim hoàng giống như là vô thức bay tới bay lui ở trên không trung của Thiên Đình, mãi không ngừng.
Vô số thần tiên nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, đều lộ ra vẻ mặt mờ mịt, nhưng một ít thần tiên sống được đủ lâu, sắc mặt lại bỗng nhiên đại biến.
- Hoàng Đạo Chân Long thành vật vô chủ?
- Tại sao có thể như vậy được?
- Ngọc Đế, hắn thế nào?
Những tiên gia thành danh đều hoảng sợ thất sắc, trên gương mặt đầy vẻ không dám tin tưởng.
- Mau mau mau tìm bệ hạ!
- A?
Đường Tăng sửng sốt, chợt nhớ tới khi trước mình say rượu hình như có nói với Hằng Nga một ít chuyện liên quan tới địa cầu, còn nói khoác không biết ngượng muốn dẫn Hằng Nga đi tới địa cầu.
- Không muốn nói thì thôi.
Hằng Nga bĩu môi nói.
- Đó là một nơi rất thần kỳ, nơi đó không có thần tiên và yêu quái, không có thánh nhân, càng không có Âm Tào Địa Phủ.
Đường Tăng suy nghĩ một lát, vẫn là nói:
- Nơi đó giống như Nguyệt Cung của nàng vậy.
- Địa cầu cũng yên tĩnh lạnh lùng như vậy sao?
- Không phải yên tĩnh lạnh lùng, ta nói là địa cầu và Nguyệt Cung của nàng giống nhau, đều là một tinh cầu, nhưng phía trên có mấy trăm vạn người sinh sống, đặc biệt náo nhiệt.
- Có chỗ như vậy sao?
Hằng Nga lập tức kinh ngạc, Nguyệt Cung của nàng tuy rằng cũng tính là lớn, nhưng chỉ có nàng và thỏ ngọc, còn có Ngô Cương bị nhốt ở nơi đó.
Nguyệt Cung suốt năm lạnh lùng, đặc biệt yên tĩnh, tia sáng cũng u ám, có rất ít người sẽ đi vào trong đó.
Trên thực tế, thế giới Nguyệt Cung này cũng không phải là tinh cầu, chỉ là một khu vực của Thiên Đình mà thôi, rất lâu trước đây, nơi đó là chỗ lưu đày những người phạm sai lầm.
Sau khi Hằng Nga chạy tới mặt trăng, bởi vì khuôn mặt của Hằng Nga xinh đẹp, mới khiến cho nơi đó có phần được đặc biệt hóa mà thôi.
- Nơi đó là quê hương của ta, có cơ hội ta sẽ dẫn nàng trở lại.
Đường Tăng nói.
- Ai muốn trở về với ngươi?
Hằng Nga bỗng nhiên đứng dậy, trừng mắt với Đường Tăng, ánh sáng lóe lên, nàng đã mặc lại trang phục chỉnh tề.
- Ôi chao, nàng...
Đường Tăng cũng đứng lên, trong nháy mắt mặc trang phục vào, hắn nghi hoặc nhìn Hằng Nga.