Đường Tăng Xông Tây Du
Chương 654 : Không gian bọt khí
Ngày đăng: 01:03 19/04/20
Nhóm: TTTV
Nguồn:
-----------------
- Quá kinh khủng...
- Quả nhiên giống như trong truyền thuyết vậy, Đường Tam Tạng quá hung tàn!
- Thật may chúng ta chạy trốn nhanh, nếu không nhất định phải chết!
- Các tỷ muội chạy mau, đừng để Đường Tam Tạng hung tàn này bắt được, nếu không sẽ bị ăn, nghe nói Đường Tam Tạng thích nhất là ăn yêu quái.
Bảy con nhện tinh chạy trốn nhanh hơn, sức lực bú sữa mẹ cũng được dùng ra, chỉ hận cha mẹ sinh ít mất mấy chân.
...
- Ầm ầm ầm...
Đường Tăng không tìm được con nhện tinh, tức giận đến mức phá hủy đi động Bàn Tơ.
- Hàng Long Thập Ba Chưởng...
Đường Tăng đánh tới mấy cái, từng lối rẽ vỡ nát, bụi bặm cuồn cuộn bay lên.
Cuối cùng, toàn bộ động Bàn Tơ đều sụp đổ, đám người Tôn Ngộ Không chật vật lao tới, trên người đầy bụi đất.
- Sư phụ lại nổi điên rồi...
Trong lòng Sa Tăng còn sợ hãi nói.
- Thật may là chạy trốn nhanh, nếu không sẽ bị chôn sống!
Ngưu Ma Vương cũng hãi hùng khiếp vía, thật sự không dám đối mặt với Đường Tăng trong lúc hắn phát cuồng.
Đi theo một sư phụ động tý là nổi giận như vậy, cũng không biết là tốt hay xấu.
Xung quanh nơi trống trải nà ycos rất nhiều con nhện nhỏ, tất cả đều khiếp sợ đến mức trốn thật xa, Đường Tăng phát ra khí tức quá dọa người, uy năng của ý chí kích động khiến rất nhiều sinh linh yếu ớt đều khiếp sợ đến mức run rẩy, nằm rạp trên mặt đất.
- Ầm!
Bỗng nhiên, gian nhà lá chắn phía trước động Bàn Tơ nổ tung lên, bụi bặm tung bay, sau đó bị một lực lượng cuốn đi.
Đường Tăng từ bên trong đi ra, vẻ mặt tức giận bất bình.
- Thật là quá đáng, không ngờ cố ý trốn tránh bần tăng, đây là thù tới mức nào chứ?
Đường Tăng bất mãn nói.
Đám người Tôn Ngộ Không hiện đầy vạch đen, trong lòng đều âm thầm nói, lão nhân gia ngươi hung dữ điên cuồng như vậy, không tránh ngươi, chẳng lẽ còn chờ ngươi tới dùng bữa sao?
- Xèo xèo xèo xèo...
Bỗng nhiên phía xa có mấy con con chuột cực lớn vừa kêu vừa chạy về phía bên này, con chuột dài tới ba bốn thước, cao hơn một thước, rất hung dữ, không ngờ hoàn toàn không sợ đám người Đường Tăng.
- Lăn!
- Không đợi Như Lai Phật Tổ và nhị sư huynh sao?
Sa Tăng hỏi.
- Bọn họ không lạc được đâu.
Đường Tăng nói.
Quả nhiên, cũng không lâu lắm, Như Lai Phật Tổ và Trư Bát Giới đã trở lại, chỉ có điều Trư Bát Giới lại bị mặt mũi bầm dập. Mặt Như Lai Phật Tổ lại không đổi sắc, trở lại trong đội ngũ cũng hất đầu qua một bên, không nói chuyện với Đường Tăng.
- Nhị sư huynh, sư huynh đây là?
Sa Tăng nghi ngờ nói.
- Không cẩn thận bị ngã.
Trư Bát Giới không có để ý nói.
- Không đúng đâu nhị sư huynh, ta xem thế nào cũng giống như là bị đánh.
- Ngươi có phải muốn thử cảm giác bị đánh hay không?
Trư Bát Giới uy hiếp nói.
- Hắc hắc, Bát Giới nhất định là bị Như Lai đánh.
Tôn Ngộ Không đã chạy tới, điểm một cái ở trên mặt Trư Bát Giới, ngay lập tức Trư Bát Giới đau đến mức kêu lên thảm thiết.
- Hầu tử đáng chết ngươi điểm nhẹ một chút!
Vẻ mặt của Trư Bát Giới đầy oán khí.
- Đầu heo, thế nào, thoải mái hay khó chịu vậy?
Ngưu Ma Vương cũng đi tới, bá vai bá cổ Trư Bát Giới, nhỏ giọng hỏi:
- Như Lai Phật Tổ có phải đã biến trở về Cửu Muội hay không?
- Hừ!
Trư Bát Giới hừ lạnh, không nói lời nào.
Cách đó không xa, Lục Nhĩ Mi Hầu cảm giác rất đáng thương, tuy rằng trong khoảng thời gian này hắn đã cố gắng hết sức cố gắng dung nhập đoàn đội này, nhưng chung quy vẫn cảm giác mình rất cô độc.
Có lẽ bởi vì đã có một Tôn Ngộ Không, cảm giác tồn tại của con khỉ hắn lại có vẻ yếu đi không ít, dù sao Tôn Ngộ Không cũng sống tốt hơn so với hắn.
Nghĩ tới đây, Lục Nhĩ Mi Hầu không thể làm gì khác hơn là đặt lực chú ý đến trên người của Đường Tăng, hắn cảm thấy chỉ cần khiến cho sư phụ chú ý tới mình, mình luôn có thể dung nhập cái đoàn đội này.
- Sư phụ, ta giúp sư phụ mở đường.
Lục Nhĩ Mi Hầu nhanh chóng chạy đến trước mặt mở đường, dời đi một ít cây cối và khối đá lớn cản đường.
- Ừ, không tệ.
Đường Tăng thoả mãn tán thưởng, Lục Nhĩ Mi Hầu thật sự biết làm việc.