Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 787 : Cuối cùng Không Động, Thượng Thương!

Ngày đăng: 01:04 19/04/20


Nhóm: TTTV



Nguồn:



-----------------



Bởi vì Đường Tăng không biết gì về Thượng Thương, nên dùng ý chí phân xung phong tìm đường.



Trước đây, một cường giả Tiên Đế từng nói:



- Ở Thượng Thương, cho dù cường giả Tiên Đế cũng bay không nổi, điều này quả thật không thể tượng tưởng nổi.



Không thể tượng tưởng được, rốt cuộc nơi nào có thể khiến cường giả Tiên Đế không bay lên được.



...



Khu vực Không Động đen nghịt, nơi này không có bất kỳ lục địa hay ngôi sao nào.



Thậm chí, ngay cả ánh sáng cũng không có, không có bất kỳ lực lút. Người đi trong này không thể phân rõ trên dưới.



Chẳng qua Đường Tăng vẫn phân biệt được trước sau. Hắn phát hiện càng đi về phía trước thì áp lực càng tăng lên. Loại áp lực này có ở khắp mọi nơi, giống như là áp lực không gian, mà cũng giống như áp lực tinh thần, khó mà phân biệt.



Đường quá dài, Đường Tăng bay rất lâu trong không gian. Hắn cảm thấy mình ít nhất đã bay được mấy năm ánh sáng.



- Cảm giác mình bị sai, hay Thượng Thương xa như vậy.



Đường Tăng lẩm bẩm.



Trên thực tế, không thể dùng từ xa để hình dung, đây chính là hai vũ trụ khác biệt.



Hoặc nên nói là ngoài vũ trụ.



Phương hướng Đường Tăng đi, là rời đi vũ trụ này, tiến ra ngoài vũ trụ.



Nói thật, Đường Tăng chưa bao giờ rời đi vũ trụ này. Hằn cũng rất tò mò, rốt cuộc ngoài vũ trụ có cái gì.



Đường Tăng còn nhớ lúc bé. Hắn đã đọc một bài văn tên là bên kia dãy núi. Bên kia dãy núi có gì, cha mẹ nói bên kia dãy núi là biển. Nhưng nhân vật chính trong sách leo lên đỉnh núi, thì trông thấy bên kia dãy núi cũng là núi.



Đương nhiên loại chuyện này không thể hình dung ở vũ trụ, không thể nói ngoài vũ trụ chính là vũ trụ.



...



Con đường quá dài. Đường Tăng cảm thấy, nếu sức mạnh ý chí của hắn hơi kém, thì khi đi trên con đường này, hắn chắc chắn sẽ sụp đỏ. Bởi vì không gian xung quanh quá yên tĩnh, không có bất kỳ thanh âm nào tồn tại.



Cuối cùng, Đường Tăng không biết mình đã bay bao lâu. Lúc áp lực kia tăng lên đến mức độ khủng bố, thì hắn mơ hồ nhìn thấy ánh sáng.
- A...



Giáo chủ kia kêu thảm một tiếng, bàn tay đã máu me đầm đìa:



- Khốn nạn! Sức mạnh giới vực. Bản tôn đã dùng Thần Huyết Tế Đàn, thế mà vẫn ngăn cản sức mạnh Thiên Tôn hạ giới...



Trong thông đạo, ánh mắt Đường Tăng lóe lên, dường như vừa hiều ra điều gì.



Chẳng trách! Trước đây chỉ có cường giả Thánh Cảnh và dưới Thánh Cảnh hạ giới. Hóa ra cường giả Thiên Tôn trở lên khó có thể hạ giới.



Chẳng qua cảnh giới Thiên Tôn trở lên không phải là không thể hạ giới. Họ có thể dựa vào tế đàn, truyền tống xuống hạ giới. Nhưng hạ giới cũng phải có tế đàn, thì họ mới có thể truyền tống.



Đã như vậy...



Ánh mắt Đường Tăng bỗng trở nên hung ác, tung ra một chưởng



- Toái Đản Chưởng



Giáo chủ kia lập tức kêu lên một tiếng đau đớn. Nhưng quả thật gã đã đỡ được Toái Đản Chưởng của Đường Tăng, trứng trứng đã không nổ tung.



- Hèn hạ...



Giáo chủ gầm thét.



Ánh mắt Đường Tăng lóe lên, lại đỡ được Toái Đản Chưởng, quả thật không tầm thường, lập tức duỗi tay ra, nắm lấy tế đàn cuối đường hầm, rồi nhấc lên.



- Ồ!



Không nhấc nổi



- Muốn chết!



Giáo chủ kia rất tức gận, bỗng nhiên nhảy lên cao, tung một đấm về phía Đường Tăng.



Đường Tăng trông thấy tốc độ nắm đấm kia rất nhanh, trong lòng hung ác, bèn tự bạo ý chí phần thân.



Ầm!



Trong tiếng nổ, tế đàn cũng bị nổ tung, thi thể nhân loại và cự thú trên đó tung bay, đồng thời đường hầm khổng lồ cũng bị sụp đổ trong nháy mắt.



Lúc ý chí này tiêu tán gần hết, Đường Tăng mơ hồ nghe thấy tiếng hét của giáo chủ kia.



- Đồ khốn... Bản tôn sẽ giết ngươi!