Đường Tăng Xông Tây Du
Chương 810 : Nhận được thiên phú tốc độ
Ngày đăng: 01:04 19/04/20
Nhóm: TTTV
Nguồn:
-----------------
Xoạt...
Đột nhiên có một cái bóng màu đen lóe lên bên cạnh rồi biến mất.
Lúc này Khương Thành sợ tới mức đánh mất cả súng, như chim sợ cành cong.
Tốc độ bóng đen quá nhanh, lóe lên một cái đã cách xa ba, bốn trăm mét, quả thật đã vượt qua vận tốc âm thanh.
- Loại quái vật đặc biệt gì vậy?
Sắc mặt Khương Thành trắng bệch, vội vàng nhặt Khinh Thư lên nhanh chóng chạy đi mấy bước.
Xoạt...
Đột nhiên bóng đen lại đuổi theo lần nữa, lóe lên bên cạnh hắn rồi biến mất, Khương Thành mãnh liệt xoay người.
Xoạt xoạt...
Bóng đen một lần nữa nhấp nháy, nhanh như tia chớp, lại xẹt qua bên cạnh Khương Thành, nhưng không công kích hắn.
- Mẹ nó ép người quá đáng!
Khương Thành vừa sợ vừa giận, cuối cùng nắm được một cơ hội nổ súng.
Ầm...
Viên đạn và bóng đen lướt qua nhau, khoảng đất đá cách đó vài trăm mét bị nổ bắn tung tóe.
Mặc dù kĩ thuật bắn súng của Khương Thành không tệ, nhưng trước kia bia ngắm đều dạng bất động, hiện giờ phải bắn vật thể di chuyển, độ chính xác giảm đi nhiều, hơn nữa tốc độ của bóng đen kia thật sự quá nhanh, chỉ một giây đã chạy xa ba, bốn trăm mét rồi.
Nhưng bóng đen kia dường như cũng bị dọa sợ, núp ở phía xa không hiện thân nữa.
Khương Thành rốt cục thở dài một hơi, mặc dù bóng đen không cố ý công kích hắn, nhưng liên tiếp chạy sượt qua hắn thế này vẫn khiến trong lòng hắn sợ hãi như cũ.
Bởi vì hắn vốn không biết bóng đen kia là cái gì, cũng không biết bóng đen kia lúc nào sẽ đột ngột chộp hắn một cái.
Khương Thành quá sợ hãi, hoài nghi bản thân trúng độc.
Hiện giờ hắn hoàn toàn không nhúc nhích được, nếu có một quái vật tấn công thì hắn chết chắc rồi.
Một phút đồng hồ trôi qua, năm phút đồng hồ trôi qua...
Toàn thân Khương Thành nóng bỏng, mềm nhũn vô lực nằm trên mặt đất, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Chẳng qua hắn phát hiện bản thân dường như không phải trúng độc, bởi vì hắn có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể đang bị một dòng năng lượng thần bí cải tạo.
"Hai mắt trước đó bị biến đổi chỉ mất mấy giây, lần này sao lại lâu như vậy?"
Khương Thành vừa sợ vừa lo lắng có nguy hiểm ập tới.
Cuối cùng sau khi qua mười phút, loại đau đớn kịch liệt này mới dần biến mất, nhiệt độ thân thể cũng dần hạ thấp xuống trạng thái bình thường.
Toàn thân Khương Thành toát mồ hôi, ngay sau đó hắn kinh ngạc phát hiện, suy nghĩ của hắn có tốc độ phản ứng dường như lớn hơn nhiều, dường như phạm vi nhạy bén đã tăng lên, giống như thế giới xung quanh chậm hẳn một nhịp.
Lúc này trong mắt hắn, những cơn gió thổi bùn cát hay những lá cây rơi xuống rõ ràng chậm hẳn.
Ở nơi xa, một con chim đang bay lên, Khương Thành có thể thấy rõ ràng loài chim này "thong thả" vỗ cánh bay, mỗi một sợi lông vũ run rẩy đều có thể nhìn thấy được.
"Cái này.... đây là..." Khương Thành sợ ngây người, suy nghĩ của mình từ bao giờ trở nên nhanh nhẹn như vậy?
Loại nhanh nhẹn này không chỉ là tư duy có tốc độ nhanh, mà đến cả thị lực cũng nhanh, quả thật giống như thị lực biến động trong truyền thuyết.
Grào...
Khương Thành mơ hồ nghe thấy tiếng thú kêu gào, dường như có thứ gì đó đang tới gần.
"Không tốt, mùi máu tươi của Khủng Cụ Thú thu hút những thứ khác tới!"
Sắc mặt Khương Thành thay đổi, vội vàng vứt thi thể Khủng Cụ Thú đi, cầm lấy Khinh Thư nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Lần này chỉ vừa động, Khương Thành đã phát hiện thân thể của bản thân dường như nhẹ như lông vũ, nhẹ nhàng cất bước một cái đã chạy xa tới ba, bốn trượng, hơn nữa tất cả đều rất tự nhiên, chứ không phải gắng hết sức.
"Tốc độ của mình hình như nhanh hơn rất nhiều, là vì đã lấy được thiên phú của Khủng Cụ Thú sao?"
Khương Thành vừa mừng vừa sợ, rất nhanh đã đi lại mấy lần, đồng thời hắn nhìn thời gian trên máy bộ đàm, phát hiện đồng hồ bấm giây nhảy rất chậm, hắn đi ra đi vào một bước mới hết đúng một giây.