Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự
Chương 10 :
Ngày đăng: 06:18 19/04/20
“Xin hỏi các hạ là..?” Sở Phi Dương nhìn người có dung mạo xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài trước mặt, mỉm cười nói.
“Sở đại ca, huynh thật sự không nhớ rõ ta sao?” Thanh niên cắn cắn môi, trong ánh mắt lưu chuyển một tia oán hận.
Sở Phi Dương khẽ thở dài: “Môn chủ, biệt lai vô dạng…”
“Gọi muội Phinh Đình” Chân Thủy Môn môn chủ, mày liễu vừa nhíu, không vui nói.
“…..” Sở Phi Dương bất đắc dĩ cười cười, trực tiếp hỏi: “Người hẹn ta tới đây chính là cô? Cô biết Hiểu Tinh Kiếm ở đâu sao?”
Phinh Đình lần nữa nâng cằm lên, đôi mắt đẹp si ngốc ngắm nhìn khuôn mặt Sở Phi Dương, khóe miệng khẽ nhếch lên, ngơ ngác gật đầu.
“Kiếm ở nơi nào?” Sở Phi Dương tiếp tục hỏi.
Phinh Đình lúc này mới như hồi phục lại tinh thần, vội lắc lắc đầu: “Không phải muội!” Nhìn biểu tình của Sở Phi Dương có vẻ không tin tưởng lắm, lại giải thích: “Có một người đàn ông bí ẩn, bảo muội tới nơi này gặp huynh. Người đó nói vào hôm nay, tại thời điểm này, huynh nhất định sẽ ở đây chờ muội. Quả nhiên…” Phinh Đình nói đến đây, nét mặt rất hạnh phúc.
“Người đàn ông bí ẩn?!” Sở Phi Dương khó hiểu lặp lại, hỏi Phinh Đình: “Cô đã từng gặp qua người đó chưa?”
“Phinh Đình, những gì cô nghĩ, hoàn toàn sai lầm rồi.” Sở Phi Dương trầm giọng nói: “Vấn đề không phải là ở chỗ ái mộ nam tử hay nữ tử..”
Phinh Đình quả quyết nói: “Sở đại ca, huynh không cần nói vòng vo. Huynh ghét bỏ muội là do vẻ nam trang hay là do thân nữ nhân? Không sao cả, muội có thể…”
“Đừng!” Sở Phi Dương cuống quít ngăn chặn, Phinh Đình ngừng lại, chăm chú nhìn hắn.
“Đừng nói thêm gì nữa…” Sở Phi Dương bất đắc dĩ thở dài, còn chưa nói xong, lại cảm thấy một cơn gió nhẹ đưa tới từng trận hương khí quen thuộc, theo đó là một bóng đen bao phủ xuống.
“Phi Dương, vừa rồi có người đáng ngờ xuất hiện ở đại đường, công lực phong bế nội tức của người đó rất cao, cho nên ta với ngươi mới không phát giác.” Quân Thư Ảnh đi đến bên cạnh Sở Phi Dương, cúi xuống nhẹ giọng nói: “Người đó vừa mới rời đi, ta sợ đả thảo kinh xà, ngươi xem có cần truy không?” Nói xong nhìn thoáng qua Chân Thủy Môn môn chủ đang trợn to mắt nhìn y. “Dù sao ngươi cũng đã theo lời tới gặp người ước hẹn nếu như người này giữ chữ tín, tất có hậu chiêu.”
“Đương nhiên là phải truy rồi.” Sở Vân Phi ban đầu không hiểu gì, đi theo qua đây nghe được lời Quân Thư Ảnh nói, mở to mắt kêu lên: Ta nhất định phải bắt được ác nhân đáng ghét này!” Nói xong thi triển khinh công dẫn đầu hướng ra ngoài chạy đi.
Sở Phi Dương đứng dậy, cùng Quân Thư Ảnh liếc nhau, xoay người hướng Chân Thủy Môn môn chủ nói: “Ta còn chuyện quan trọng cần làm, vậy xin cáo biệt.” Nói xong cùng Quân Thư Ảnh một trước một sau hướng ra ngoài bay đi.
Mọi người trong nội đường đã sớm nhìn quen nhân sĩ giang hồ đi tới đi lui, bởi vậy ba người này cũng không tạo nhiều sự chú ý. Ngược lại thanh niên kia một mình lưu lại đứng trầm mặc một lúc lâu, rồi hét lên tức giận: “Tiểu nhị, mang rượu tới!” Khiến nhiều người giật mình kinh sợ.