Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự

Chương 112 : Bổ sung thêm (7)

Ngày đăng: 06:19 19/04/20


Phần 7



Nơi ở của Tộc trưởng Vô Vi tộc là một tòa đại điện hết sức đồ sộ, tọa lạc sừng sững ở giữa thôn, nơi rất dễ khiến người khác chú ý tới.



Quân Thư Ảnh bước lên bậc thứ nhất, hai bên bậc tam cấp bố trí hai nhóm Vô Vi tộc nhân.



Cuối đài cao xuất hiện một bóng dáng mạt hỏa hồng sắc, nam nhân cao lớn vẻ mặt lãnh khốc nhìn Quân Thư Ảnh dưới sự dẫn dắt của băng xà đang từng bước một đi tới, suối tóc dài đen như mực lộ ra vẻ chắc chắn và cứng cỏi, đôi mắt mông lung dưới ánh mặt trời càng lộ ra tia dị sắc.



“Nam nhân?” Vô Vi tộc trưởng Doãn Tử giật giật môi, thốt lên.



“Tộc trưởng đại nhân, trên vai vị công tử này là băng xà, chắc chắn đúng là hắn rồi.” Trưởng lão trong tộc từ phía sau chạy lên, ở bên tai Doãn Tử cung kính nói.



Quân Thư Ảnh càng tiến lại gần, đi đến trước mặt Doãn Tử.



Doãn Tử yên lặng nhìn vào khuôn mặt Quân Thư Ảnh, đột nhiên khẽ mỉm cười, vươn tay ra đỡ cằm y: “Tuy không phải nữ nhân khiến ta hơi thất vọng, nhưng mặt khác ta lại rất kinh hỉ.”



Doãn Tử đầu ngón tay còn chưa chạm tới Quân Thư Ảnh, Quân Thư Ảnh hai mắt vốn mê dại lại đột nhiên bắn ra tia quang mang khác thường, đầy vẻ công kích cùng phản kháng thoảng trong giây lát, không người nào thấy rõ động tác của Quân Thư Ảnh cùng Doãn Tử.



Doãn Tử thu tay lại, máu nhỏ một giọt, vết máu đỏ tươi nhiễm nửa lòng bàn tay.



Quân Thư Ảnh phản kháng khiến băng xà ở trên bả vai y giống như đau đớn lại như uy hiếp mà tê tê le lưỡi. Quân Thư Ảnh cũng đau đớn nửa quỳ trên mặt đất, mồ hôi chảy ròng ròng.



Doãn Tử ngồi chồm hỗm trước mặt y, cười cười nói: “Nhìn ngươi một thân trang phục, hẳn là người không giàu có thì cũng cao sang. Ta không biết băng xà như thế nào lại lựa chọn ngươi, ta cũng hiểu, thân là nam tử mà phải gả cho ta làm vợ sẽ khiến ngươi cảm thấy khó chịu. Thế nhưng băng xà chắc chắn sẽ không sai lầm, độc trong cơ thể ngươi chỉ có ta mới có thể hóa giải, cũng chỉ có ngươi mới có thể hóa giải chi hỏa trên người ta. Cho nên, ngươi cam chịu số phận đi, phu nhân.”



“Ai là phu nhân của ngươi!” Quân Thư Ảnh thần trí hỗn loạn, toàn thân run rẩy cố gắng phản kháng, răng nanh gần như cắn đứt môi, trong ánh mắt hắc bạch phân minh bắn ra quang mang phẫn hận.



“Ngươi a.” Doãn Tử không chút để ý mà khẽ mỉm cười, lại hướng về phái sau vẫy vẫy tay: “Người đâu, đỡ phu nhân về hậu điện. Sai người trong ngoài đại điện bố trí cho tốt, ta muốn sớm cùng phu nhân thành hôn.”



Tộc nhân phía sau cung kính đáp lời, có hai người muốn tiến lên đỡ Quân Thư Ảnh.



Quân Thư Ảnh miễn cưỡng phóng ra mấy mũi ám khí, ngăn cản những người đó tiếp cận.




“Nga.”



Một lát sau, Yến Kỳ lại nhịn không được mở miệng nói: “Con rắn trên vai ngươi là từ đâu ra?”



“Câm miệng!” Quân Thư Ảnh đang cố gắng khôi phục nội lực, tức giận quát mắng.



Yên Kỳ chỉ có thể ngoan ngoãn mà ngậm miệng, hai tay chống lên tấm áo choàng phủ trên hai người, tạm thời cùng nhau ở nơi an toàn này.



Quân Thư Ảnh vừa nhắm mắt dưỡng thần vừa suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi nơi này. Y cảm thấy đại điện này cũng là rất quỷ dị, lời Yến Kỳ nói khắp nơi đều tràn ngập trận pháp cũng có thể là thật. Y một mình còn không dám chắc có thể thoát thân huống chi bên người lại còn có thêm Yến Kỳ cái gì cũng không biết này.



Cùng Vô Vi tộc trưởng trực diện xung đột, nếu là trước kia Quân Thư Ảnh hoàn toàn không thèm để mắt tới gã. Nhưng lúc này long du thiển đàm (rồng sa đầm cạn: rơi vào hoàn cảnh bất lợi) chính mình lại bị vây hãm trong địa phận của kẻ khác, y cũng không còn dám mạnh miệng như vậy.



Sở Phi Dương cũng không biết thế nào…



Ai, rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Quân Thư Ảnh có chút lo lắng lại nhức đầu, khẽ thở dài một hơi.



Yến Kỳ ở một bên nhỏ giọng nói: “Quân Thư Ảnh, ngươi không cần lo lắng. Thanh đại ca nhất định sẽ tới cứu ta, Sở đại hiệp cũng tới cứu ngươi, hai người bọn họ liên thủ tuyệt đối san bằng nơi này.”



Người này một chút cũng không biết tự cứu lấy mình vậy mà đối với người khác lại tin tưởng như vậy! Quân Thư Ảnh im lặng, thật sự là không có lời nào để nói.



Người ngốc một chút cũng tốt. Thanh Lang lúc trước lo lắng hắn nếu một thân một mình rơi vào hang sói sẽ chịu gian khổ rồi lo âu tổn hại sức khỏe, quả thực chính là uổng phí cảm tình.



Sắc trời dần sáng, Quân Thư Ảnh cảm thấy thể lực đã khôi phục gần như bình thường. Nếu không phải trong cơ thể có hàn độc bị Vô Vi tộc trưởng kia khống chế thì y đã chắc chắn một đường giết người mà thoát ra ngoài.



Quân Thư Ảnh hít một hơi dài, kéo Yến Kỳ lên: “Đi thôi.”



Yến Kỳ ôm lấy áo choàng nhíu mày nói: “Phải tự mình chạy đi sao? Trốn ở đây cũng không tệ lắm, ta biết đi nơi nào để lấy đồ ăn. Vần là nên chờ Thanh đại ca…” Thanh âm của hắn ở giữa ánh nhìn chằm chằm của Quân Thư Ảnh càng ngày càng yếu dần, rồi tắt hẳn.



“Đi!” Quân Thư Ảnh quả thực có điểm hung dữ nói.