Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự
Chương 14 :
Ngày đăng: 06:18 19/04/20
Sở Phi Dương đứng dậy, Quân Thư Ảnh mở to mắt khó hiểu nhìn hắn, khuôn mặt nghiêng nghiêng mang theo vẻ liêu nhân cùng vô tội.
“Đừng có gấp, ta chỉ muốn cởi áo ra thôi. Nếu thực làm ướt, ngươi không chịu thu dọn, tất cả lại đổ lên đầu ta.” Sở Phi Dương chế nhạo nói.
Quân Thư Ảnh tự biết đuối lý, trầm mình xuống nước, im lặng không nói.
Sở Phi Dương thấy y bình tĩnh quay mặt đi, giống mọi ngày khi đề cập đến làm việc nhà, y thường hay lảng tránh không nói chuyện, chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Nhìn nhìn bả vai bạch ngọc lui vào trong nước, hắn miễn cưỡng kiềm chế tâm trạng ngưa ngứa khó nhịn, thuần thục cởi ra y phục toàn thân, giống như con ác lang bổ nhào qua.
“Hảo đồ nhi của ta, mau mau đem chân mở ra.” Sở Phi Dương đè lên Quân Thư Ảnh, nhe răng cười.
Quân Thư Ảnh bị hắn đột ngột nhào lại đây, vội dùng hai tay khoát lên thành dũng mới đứng vững được, vừa định lên tiếng trách cứ lại bị Sở Phi Dương ôm chặt dưới nách, mở miệng ngậm lấy đóa thù du bên trái. Quân Thư Ảnh chỉ đành cắn mạnh môi dưới, hai tay vòng sau đầu Sở Phi Dương, hít một hơi thật dài.
Hai điểm trước ngực đã tùy ý bị đùa bỡn, lúc này dư vị còn lưu lại kia dễ dàng làm chúng cương cứng, khoái cảm tinh tế theo môi lưỡi ẩm ướt dây dưa lan tràn ra toàn thân.
Sở Phi Dương ngậm vào rồi nhả ra, cười khẽ hỏi: “Thoải mái không? Muốn tiếp tục không?”
“Thả lỏng.” Sở Phi Dương thấp giọng nói lại dùng miệng lưỡi an ủi điểm mẫn cảm trước mặt y, xua tan đi sự không thoải mái nơi y.
Phía sau chậm rãi tăng lên ba ngón tay, tại nơi cảm thấy thẹn thùng đó tiến tiến xuất xuất, thỉnh thoảng nhu lộng, vì thứ giữa hai chân hắn đang sôi sục đến mất kiên nhẫn mà càng ra sức mở rộng mật huyệt kia, ý nghĩ như vậy càng làm tăng thêm cảm giác xấu hổ.
Quân Thư Ảnh giật giật thân thể, lên tiếng nói: “Có thể.”
Sở Phi Dương rút ngón tay ra, hai tay dùng sức nâng Quân Thư Ảnh lên, điều chỉnh vị trí hai người, cho đến khi đỉnh dục vọng của hắn không đợi kịp, vội vã chạm đến lối vào hơi hơi rung động kia.
Sở Phi Dương nhẹ nhàng hôn hai má, khóe miệng Quân Thư Ảnh, dụ hống nói: “Tự mình ngồi lên đi.”
Quân Thư Ảnh có chút bối rối cắn môi dưới, phía sau có thể cảm nhận được khối hỏa nhiệt rung động, ở huyệt khẩu nhẹ nhàng ma sát, không tiến vào. Y một tay vịn vào bờ vai Sở Phi Dương, một tay chống lên đùi hắn, chậm rãi ngồi xuống, địa phương trải qua khuếch trương chu đáo tựa như a dua lấy lòng chậm rãi nuốt vào dục vọng thật lớn kia, nội vách tiếp xúc thân mật cơ hồ cảm nhận được gân xanh nổi lên bừng bừng phấn chấn.
Quân Thư Ảnh dừng động tác lại, liếc nhìn Sở Phi Dương một cái, từ cổ đến tai đều nhuộm màu đỏ nhàn nhạt. Sở Phi Dương biết không thể quá phận, nếu không sẽ khiến y thẹn quá thành giận, bởi vậy dịu dàng hôn lên môi y, dưới thân khẽ động, toàn bộ đi vào, nơi đó làm hắn dục tiên dục tử, cảm giác tiêu hồn. Rồi sau đó là một đêm tận hứng.