Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự
Chương 3 :
Ngày đăng: 06:18 19/04/20
Quân Thư Ảnh sờ sờ cái mũi, giải thích: “Tiểu đông tây này biết cởi dây thừng, dùng cái gì kết cũng thuyên không được, nên ta mới nghĩ đến sử dụng thứ này.”
Sở Phi Dương lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Ngươi nha, ngươi nha, không phải ta đã nói, chuỵện khác thì không sao, nhưng với tiểu oa nhi yếu ớt, mỏng manh thế này, ngươi sao có thể thiếu hiểu biết như vậy…”
“Ngươi nói ai thiếu hiểu biết?! Sở Phi Dương ngươi muốn đánh nhau phải không?” Quân Thư Ảnh tức giận nheo mắt lại: “Muốn đánh nhau cứ việc nói thẳng, ta bất cứ lúc nào cũng phụng bồi.”
“Ta không phải muốn đánh nhau với ngươi, ta đang cùng ngươi giảng đạo lý, cổ nhân nói biết sai để sửa, ngươi đem loại thiết liên này thuyên Tiểu Thạch Đầu ở nhà một mình,chuyện này không được tái làm lần thứ hai. Lý do hợp tình thì nên lắng nghe, đừng có luôn cố chấp như vậy.” Sở Phi Dương để Tiểu Thạch Đầu xuống, đứng dậy, thân hình vĩ ngạn cao ngất ngẩng đầu ưỡn ngực một bước cũng không nhường, nói.
“Ngươi…được lắm! Sở Phi Dương hôm nay ta mà không giáo huấn ngươi, ngươi sẽ không biết đầu heo vì cái gì lớn như vậy!” Quân Thư Ảnh xoay người lại, đi về phía tường, lấy xuống hai thanh kiếm treo trên đó, tùy tay ném một thanh cho Sở Phi Dương, “Keng” một tiếng rút ra bảo kiếm, trừng mắt giận dữ quát: “Rút kiếm.”
Sở Phi Dương cầm ngang thanh kiếm rồi rút ra khỏi vỏ, tay trái đem vỏ kiếm dấu ở sau người, tay phải vững vàng nắm chuôi kiếm, mũi kiếm sáng loáng chỉ thẳng vào Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh bị ánh sáng phản chiếu trên thân kiếm làm lóa mắt, y không nghĩ tới Sở Phi Dương nói rút liền rút, lại còn dứt khoát chĩa kiếm vào y, nhất thời sững sờ một chút, trong lòng thế nhưng có gì đó không thoải mái. Tuy nhiên, chốc lát phần ủy khuất, oán phẫn này đều biến thành đào thiên nộ hỏa, hừng hực thiêu đốt ở trong ngực, bàn tay cầm chuôi kiếm nhất thời trở nên căng thẳng, dưới chân vừa động, một đạo ngân quang thẳng hướng Sở Phi Dương đâm tới.
Sở Phi Dương khóe miệng nở nụ cười khẽ, cước bộ nhẹ nhàng, uyển chuyển hơi nghiêng thân mình, nhưng chưa nghênh chiến, mà đem mũi kiếm tà tà chỉ xuống phía dưới, tay trái cầm vỏ kiếm nhanh chóng khẽ lật.
“Kengg…” Chỉ nghe thấy một tiếng vang trong trẻo, Quân Thư Ảnh nhìn chăm chú thì thấy kiếm của mình đã bị vỏ kiếm của Sở Phi Dương thu vào vững vàng. Quân Thư Ảnh muốn dùng lực rút kiếm ra, nhưng Sở Phi Dương đem kiếm trên tay phải ném đi, chỉ cầm lấy vỏ kiếm sử một chút lực, kéo Quân Thư Ảnh đến trước ngực, mạnh mẽ từ phía sau ôm lấy.
“Tiểu tử này, cái cốt học võ thì bình thường, mà công phu làm nũng lại nhất lưu.” Sở Phi Dương bất đắc dĩ nói: “Không biết học từ ai a.”
Quân Thư Ảnh nhìn hắn một cái, chỉ chỉ thực hạp trên bàn: “Hãy bớt sàm ngôn đi. Đây là ban nãy ta đến tửu lâu mua về, mau mang bày ra bàn, ăn cơm.”
Sở Phi Dương nhìn nhìn hạp tử*(hộp) kia điêu hoa khắc thảo vô cùng tinh xảo, xoa trán nói: “Thứ này hẳn không ít tiền?”
“Cũng không còn biện pháp nào khác, bên ngoài rất lạnh, không dùng hạp tử đồ ăn sẽ lạnh mất.” Quân Thư Ảnh chau mày nói: “Ngươi làm gì mà ngay cả cái này cũng muốn tính toán chi li?”
“Ai…” Sở Phi Dương thở dài một tiếng, một mặt lấy từ trong hạp tử ra từng chiếc bát cái đĩa chứa đồ ăn được làm vô cùng cận thận tinh xảo kia, một mặt ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài, phá sản thật sự là tật xấu không được a.
——— —————— —————— ——————–
Lời tác giả: Rõ ràng là chính văn,vì sao lại viết nhiều về sài mễ du diên ( cuộc sống hàng ngày) như vậy…quả nhiên lực ảnh hưởng của lão phu đã muốn lớn hơn giang hồ chính sự a TvT.
Thỉnh mọi người tin tưởng,đại hiệp của chúng ta cùng giáo chủ thật là giang hồ dâm sĩ.