Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự

Chương 44 :

Ngày đăng: 06:18 19/04/20


Sớm hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Quân Thư Ảnh tỉnh dậy trước.



Cánh tay Sở Phi Dương thoải mái vắt ngang trước ngực Quân Thư Ảnh, lại mang theo ý vị độc chiếm cương quyết mà bá đạo.



Sở Phi Dương vẫn còn đang ngủ say, cặp lông mày thon dài anh khí bừng bừng giờ phút này lại hơi hơi cong lộ ra hình dáng ôn nhu. Hai mắt nhắm lại, cái mũi cao thẳng, khoé môi dù không cười nhưng vẫn khiêu lên, trong mắt Quân Thư Ảnh tạo thành một khuôn mặt anh tuấn khôi ngô.



Vài sợi tóc tản mác trên trán Sở Phi Dương, Quân Thư Ảnh chớp mắt nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc này một lát, nhịn không được vươn tay giúp hắn gạt mấy sợi tóc đó đi.



Khi tay vẫn còn đang dừng trên mặt Sở Phi Dương, lại bị một bàn tay nóng như lửa đốt nắm lấy.



Sở Phi Dương mở mắt, khoé mắt mang theo ý cười: “Thư Ảnh công tử của ta, ngài đây là đang dự định làm gì? Nghĩ muốn thừa lúc tại hạ ngủ say, có ý khinh bạc với tại hạ sao?”



Quân Thư Ảnh thu hồi tay, khinh thường nhìn Sở Phi Dương một cái, rồi chui chui vào trong chăn.



Sở Phi Dương cảm thấy buồn cười, cố kéo y ra: “Phi lễ không thành muốn lấp liếm sao? Ngươi thành thật thừa nhận đi, ngươi đã sớm bị sắc đẹp của ta mê hoặc rồi.”



Quân Thư Ảnh cười nhạo một tiếng, giật giật đôi môi: “Ngươi ngủ hồ đồ rồi đi, ngươi căn bản là nói ngược.”



Sở Phi Dương ý cười càng sâu: “Nga, vậy ý của ngươi là, ta bị sắc đẹp của ngươi mê hoặc?” Sở Phi Dương ngả ngớn dùng ngón trỏ nâng cằm Quân Thư Ảnh lên, dùng ánh mắt xem xét tỷ mỉ đánh giá vài lần, vừa lòng gật gật đầu nói: “Không tồi không tồi, sắc đẹp thế này là đủ rồi. Ta định lực không đủ, đích xác đã sớm bị mê hoặc.”



Quân Thư Ảnh quay đầu thoát khỏi tay Sở Phi Dương, quay mặt dán sát vào tường, duỗi chân đạp đạp qua: “Ta không thích cùng ngươi chơi chữ, nếu tỉnh rồi thì mau đứng dậy, đừng có ở đây nói mấy chuyện vô vị nữa.”
“Sẽ không a, ta chỉ là ngủ không ngon.” Sở Vân Phi ngơ ngác trả lời.



“Làm sao, nghĩ muốn người kia đến mức không thể ngủ yên. Trông ngươi chẳng có chút  tiền đồ. Nếu ngươi nhịn không được tìm mấy thỏ nhân gia tiết hoả đi. Đừng có mà một bộ dáng muốn tìm bất mãn nữa.” Giang Tam xuy nói.



“Đừng dùng tâm tư xấu xa của ngươi mà đánh giá người khác!” Sở Vân Phi rốt cuộc không còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nữa, tức giận hét lên: “Ta đối với Quân đại ca chỉ có tôn trọng cùng kính yêu, tuyệt đối sẽ không làm việc gì bất kính đối với huynh ấy, ngay cả nghĩ cũng không được!” Nhịn một lát lại căm ghét nghiêm nghị nói: “Ngươi cũng không được phép nghĩ!”



“Việc lạ.” Giang Tam hừ một tiếng, lại nhìn sắc mặt xanh trắng của Sở Vân Phi, vẫn là nhịn không được tiến đến gần hỏi: “Vậy bộ dạng nửa sống nửa chết này của ngươi là do đâu? Nói nghe một chút, có lẽ ta có thể cho ngươi lời khuyên.” Nói xong dùng tư thái trưởng bối vỗ vỗ vai Sở Vân Phi.



Sở Vân Phi vốn là muốn tìm Giang Tam kể khổ, nên lúc này cùng không giấu diếm, nhíu mày nói: “Ta là vì Quân đại ca mà đau lòng a. Huynh ấy là một người phong thần tú nhã như vậy, đáng nhẽ không nên uỷ thân cho bất luận kẻ nào, Sở đại ca đã may mắn có được huynh ấy, nên toàn tâm toàn ý, tâm vô bàng vụ. Nhưng mà, không nói đến dọc theo đường đi này, mới chỉ ngắn ngủi vài chục nghìn dặm, nào là Mai gia tiểu thư lại Phinh Đình môn chủ, oanh oanh yến yến không dứt, mà trong nhà huynh ấy, cũng đã có hai người con trai. Ta trước kia đã hỏi qua, tựa hồ mẫu thân bọn nhỏ vẫn cùng Sở đại ca giao hảo. Này…những điều này làm sao có chỗ cho Quân đại ca?! Bản thân huynh ấy đã là người cao cao tại thượng, lại phải chịu uỷ khuất như thế. Sở đại ca cư nhiên còn đêm nào có cơ hội liền lưu lại trong phòng Quân tại ca, cũng không biết làm gì với Quân đại ca…”



Những lời cuối cùng này khiến Giang Tam chua đến răng cũng đau, gã “ti” một tiếng, vỗ vỗ đầu Sở Vân Phi: “Hài tử,ngươi thật sự đã nghĩ nhiều quá rồi.” Nghĩ nghĩ lại nói: “Ta sao lại cảm thấy ngươi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, nhưng trọng điểm lại chỉ rơi vào câu cuối cùng của ngươi a?”



Sở Vân Phi cũng lười cùng Giang Tam tranh chấp, tiếp tục nâng cằm nhìn chuồng ngựa.



Con ngựa của Sở Phi Dương đang đến gần một bên cạnh một con ngựa khác, thân thiết dùng cái cổ đen bóng cọ cọ bạn của nó. Con ngựa bị cọ kia cũng chẳng thèm quản nó, vẫn tiếp tục ăn cỏ khô, tác phong bình tĩnh.



Giang Tam nhận ra con ngựa kia đúng là của Quân Thư Ảnh, hít một tiếng: “Chủ nào tớ nấy, thật chớ có sai.”



Sở Vân Phi nhìn nhìn hai con ngựa thân mật khăng khít kia, cũng nặng nề thở dài một tiếng.