Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự
Chương 54 :
Ngày đăng: 06:18 19/04/20
Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh thi triển khinh công, một đường lao nhanh, tiến về nơi hiển thị trên bản đồ, không quá một canh giờ, hai người liền thấy được một mảnh phế tích.
Sở Phi Dương phi thân xuống một bãi đá bằng phẳng, nhìn ra xung quanh. Quân Thư Ảnh đã ở phía sau đi đến bên cạnh Sở Phi Dương.
Phóng tầm mắt ra xa, nhìn thấy đầu tiên chính là một khu đất lớn bị bỏ hoang từ lâu, rất nhiều cột đá rải rác xung quanh, có cột dựng đứng như cũ, nhưng chỉ còn lại một nửa, có cột thẳng tắp ngã ra, vỡ thành mấy đoạn, những cây cỏ dại ương ngạnh chỗ nào cũng có ở trên mặt đá cắm rễ sinh trưởng. Có thể tưởng tượng, nơi này trước kia uy nghiêm đồ sộ thế nào.
Ở những nơi xa hơn còn có nhiều phòng xá đổ nát. Phòng xá san sát với nhau, gắn liền với một đàn kiến trúc rộng rãi. Những ngôi nhà này vô luận là hình thức hay là quy mô, đều tràng lệ hơn phòng ngủ của các đệ tử lúc trước nhiều lắm, đứng dưới ánh nắng chiều khu đất bị bỏ hoang lúc này đây như được nhuộm bằng hoả bàn hồng diễm. Ráng chiều sắp sửa tan biến, nhưng lại sáng rực phóng túng như thế, thiêu đốt đến tuỳ ý phóng đãng như thế, ngay cả phế tích vốn nên tử khí trầm trầm cũng hiện ra một loại vẻ đẹp thê lương.
“Nơi này rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Môn phái như vậy vì sao chỉ trong một đêm mà đã tiêu thất?” Quân Thư Ảnh vì cảnh tượng trước mắt mà cảm thấy rung động sâu sắc, thì thào nói nhỏ.
Sở Phi Dương khoanh tay mà đứng, trong lời nói mang theo huyền cơ: “Có thể tạo thành tai nạn huỷ điệt thế này chỉ có hai loại khả năng.”
“Hai khả năng nào?” Quân Thư Ảnh nghi hoặc hỏi.
“Một là thiên tai, một là nhân hoạ.” Sở Phi Dương nói xong liền hướng Quân Thư Ảnh nở nụ cười tinh quái, hàm răng trắng dưới ánh trười chiều loe loé sáng lên.
Quân Thư Ảnh khinh bỉ nhìn hắn một cái.
“Được rồi, mặc kệ là nguyên nhân gì cũng không liên quan tới chúng ta. Dù là sư phụ ta thì từ lâu cũng đã thoát li nơi này. Chúng ta nhanh nhanh tìm Giang Tam mới là việc chính.” Sở Phi Dương nói xong, một phen túm lấy Quân Thư Ảnh, vọt lên phía trước. Cho dù trong cánh tay còn mang theo Quân Thư Ảnh chưa kịp sử khinh công, nhưng bóng dáng Sở Phi Dương vẫn nhẹ nhàng linh hoạt như trước, giống như một con hùng ưng trên không trung chao lượn.
Giang Tam ngửa rồi lại cúi đầu suy nghĩ, chợt tự giễu mà cười: “Thì ra đã lâu như vậy, ta đều đã không nhớ rõ mình là ai.”
“Sở đại ca, đừng cùng gã đá chọi đấu, võ công của gã rất cao, chúng ta bị lừa hết rồi. Các huynh nhanh đi đi, đừng lo cho muội.” Phinh Đình bị Giang Tam lôi kéo, ai thiết nói.
“Cô yên tâm Sở đại ca của cô sao có thể bỏ một tiểu mĩ nhân như ngươi ở lại, còn mình thì chạy trốn a?!” Giang Tam cười hắc hắc, lại hướng Quân Thư Ảnh nói: “Quân công tử a Quân công tử, ngươi nói ngươi mưu cầu chính là cái gì nha?! Ngươi buông tha cho hết thảy vinh hoa phú quý, buông tha cho hết thảy danh lợi địa vị, uỷ khuất cầu toàn theo sát Sở đại hiệp. Hắn thì sao, mỹ danh,mỹ nữ, thứ nào hắn thiếu?! Sở đại hiệp thật là có phúc khí, giang hồ danh lợi ngươi muốn, tiểu mỹ nhân hôm nay ngươi cũng muốn, còn có một tiền ma giáo giáo chủ cam tâm tình nguyện như nữ tử hầu hạ ngươi. Ta thật sự là cảm thấy không đáng cho ngươi a Quân đại giáo chủ!”
Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh, thấy y cúi thấp đầu, bộ dáng có chút đăm chiêu.
Giang Tam đương nhiên cũng thấy được, gã dào dạt đắc ý tiếp tục nói: “Đúng vậy Quân đại giáo chủ ngươi cẩn thận nghĩ lại đi, ngươi từ bỏ hết thảy rốt cuộc có đáng giá hay không?!”
Gã vừa dứt lời, chỉ nghe sưu vài tiếng xé gió sắc nhọn ập đến. Giang Tam sắc mặt run run, tay áo vung lên,một đoạn chân khí ngưng tụ thành vách tường vô hình che trở phía trước gã, ba chiếc ngân châm sắc nhọn thẳng tắp phi về phía gã.
“Ta chỉ đang nghĩ xem, rốt cuộc nên dùng loại ám khí nào để khâu cái miệng ngươi lại mà thôi.” Quân Thư Ảnh vung ống tay áo, khinh miệt nói.
Giang Tam cắn chặt răng, mạnh quay người lại, vách tường khí dần dần biến mất, ba cái ngân châm đâm vào thạch bích phía sau gã.
Gã chật vật ngẩng đầu nhìn, đã thấy Sở Quân hai người sóng vai mà đứng cách gã mấy trượng, ràng buộc cùng tín nhiệm không gì phá nổi kia, đâm sâu vào trong lòng Giang Tam sinh đau.