Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự

Chương 68 :

Ngày đăng: 06:19 19/04/20


Quân Thư Ảnh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại hung tợn nói: “Ta không tin! Lão yêu bà kia sao có thể hảo tâm như vậy?”



Tô Kì Tranh mím mím đôi môi tái nhợt, đôi mắt phượng cũng hơi cong cong lên, nhẹ giọng đáp: “Quân công tử nói rất đúng. Sư nương đích thực là một lão yêu bà.”



Tô Thi Tưởng vươn tay từ phía sau sờ sờ gò má của Tô Kì Tranh, lời nói có phần đau lòng cùng trách cứ: “Kì Tranh, sao đệ lại nói sư nương như vậy…..”



“Tuy rằng sư nương phải trải qua nhiều năm tra tấn thống khổ, nhưng sư nương cũng được hai huynh đệ chúng ta từng ấy năm cung kính hầu hạ, nhất là đại ca ngươi luôn luôn có hiếu tâm. Nhưng rốt cuộc sư nương vẫn chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, không để ý tới sống chết của đại ca.” Tô Kì Tranh sắc mặt lạnh lùng đáp, “Đệ hận nhất là những kẻ ích kỷ, ca ca, thời gian qua cũng đủ để đệ thấu hiểu hết thẩy. Đệ thật sự hận….” Hắn nói xong ho nhẹ hai tiếng, thanh âm nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: “Cho nên đệ hận chính mình nhất…..”



“Đủ rồi, chuyện cũ năm xưa của các người về nhà vào thâm viện hay trong khuê phòng mà nói!” Quân Thư Ảnh không kiên nhẫn cắt ngang, “Ngươi nói rõ ràng cho ta, Sở Phi Dương rốt cuộc gặp được cái gì? Ta phải làm cách nào mới có thể xuống đó tìm hắn?”



Tô Kì Tranh trừng mắt nhìn y, cười với Quân Thư Ảnh, đáp: “Ngươi nên hỏi là gặp được ai mới đúng. Hơn nữa ngươi không cần xuống đó tìm hắn, ngươi đi xuống cũng chả để làm gì, đến lúc cần về thì hắn sẽ về. Có lẽ không hẳn là quay về, nhưng hắn nhất định sẽ xuất hiện.”



“Rốt cuộc thì hắn sẽ gặp ai?”. Quân Thư Ảnh cắn chặt khớp hàm, từng chữ từng chữ thốt ra. Sự nhẫn nại của y đã lên tới cực điểm, nhưng vẫn phải tận lực khắc chế nghe Tô Kì Tranh úp úp mở mở.



“Ngươi trông thấy Tục Mệnh Tinh Quan của ta chưa?” Tô Kì Tranh lại đột nhiên hỏi vấn đề không liên quan gì.




“Kỳ Tranh, đệ…đệ đang làm gì vậy?” Tô Thi Tưởng cố gắng dùng thân thể yếu ớt ghì tay Tô Kỳ Tranh lại, “Bọn họ sẽ không sao, tin tưởng ta. Quân công tử muốn tìm Sở Phi Dương, Phó Giang Việt thì muốn tuyệt thế võ công của gã, để bọn họ đến nơi họ muốn, đệ chỉ muốn cùng ca ca hai người yên tĩnh ở đây trong chốc lát…” Tô Kỳ Tranh thấp giọng lẩm bẩm, vươn hai tay ôm lấy cổ Tô Thi Tưởng, đem mặt vùi vào lồng ngực hắn, lằng lặng cảm thụ tiếng tim đập quen thuôc, hơi ấm cơ thể gần gũi. Chỉ trong chốc lát hắn rốt cuộc không kiềm chế được mà khóc nấc lên.



“Ca, tim ta đau quá, đau quá….” Tô Kỳ Tranh nức nở nói.



Đây là ca ca của y, người chấp nhận toàn bộ sự tuỳ hứng của y, gánh chịu mọi trọng trách của y, cam nguyện trở thành thế thân của y, hao tâm tổn lực chỉ để cứu tính mạng của y.



Vì sao đến giờ y mới cảm thấy đau lòng?



Tô Thi Tưởng giật mình, nhìn thân thể Phó Giang Việt chậm rãi rơi vào khoảng không hắc ám, hắn từ từ dựa sát vào tường, ôm chặt Tô Kỳ Tranh, giống như lúc nhỏ vỗ vỗ lưng hắn, không cần ngôn ngữ, cũng có thể truyền đạt sự an ủi cùng xoa dịu.



Quân Thư Ảnh thấy cơ quan một lần nữa dần mở ra, lúc này y cũng có thể chủ động dựa vào khinh công mà buông mình rơi xuống vào bóng đêm kia.



Quân Thư Ảnh trừng lớn hai mắt nhìn xung quanh, nơi này cũng không hẳn như phía trên tối đến không nhìn rõ năm ngón tay, mà có chút bạch quang lan toả bốn phía, xa xa tựa hồ còn có tiếng nước chảy róc rách.