Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự

Chương 72 :

Ngày đăng: 06:19 19/04/20


Mí mắt bên dưới của Sở Vân Phi giật mạnh liên hồi, từng trận hắc ám hung mãnh ập đến. Trong con ngươi tựa hồ vẫn còn lưu lại tàn ảnh, là hình ảnh Quân Thư Ảnh giãy dụa nghĩ cách cứu lấy tính mạng cậu, xoay chuyển hỗn loạn trong đầu Sở Vân Phi.



Nếu đổi lại là một ngày trước đây, có lẽ cậu sẽ vì việc này mà mừng rỡ như điên, ôm lấy tia hy vọng hèn mọn. Nhưng hiện tại trong giờ khắc sinh tử này, cậu ngược lại lập tức thấy rõ ràng, sự đau xót cùng quan tâm của Quân Thư Ảnh không hề liên quan tới cậu, Quân Thư Ảnh chưa bao giờ để cậu trong mắt.



Bất quá như vậy cũng không sao cả. Quân Thư Ảnh vừa rồi nhìn về phía cậu, trong cái liếc mắt kia có nét ưu thương, Quân Thư Ảnh nguyện ý đưa tay ra giúp cậu, mặc kệ ở trong mắt y cậu có là gì đi chăng nữa, Sở Vân Phi cảm thấy cuộc đời này sống không uổng. Cậu đối với việc nam nhân mình vẫn yêu say đắm kia giang tay che chở giúp đỡ mà thụ sủng nhược kinh, vào giây phút cuối cùng này dù Quân Thư Ảnh không cứu cậu, Sở Vân Phi cũng cảm thấy thực viên mãn.



Sở Vân Phi phát giác bóng tối nhanh chóng sụp xuống, cánh tay rắn chắc như thép đang siết chặt ở cổ, không cách nào lay động. Ở thời khắc trước lúc cậu sắp mất đi ý thức, thanh âm thiết liên va chạm vào nhau từ nơi xa xôi đột nhiên vang lên, tiếng động đó dội vào trong tai cậu, càng lúc càng lớn, ngay sau đó cậu liền nặng nề ngã trên mặt đất, dòng khí mạnh mẽ lạnh như băng vọt vào yết hầu nóng như bị hỏa thiêu của cậu, lồng ngực cũng giống như bị nung trong liệt hỏa, đau đớn khó nhịn, Sở Vân Phi nằm úp sấp trên đất ho khan kịch liệt, tựa hồ muốn đem cả tâm can phế phổi lôi ra ngoài.



Cảnh sắc trước mắt từ trong hắc ám dần dần quay trở lại, mơ hồ không rõ, nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy một đôi giày sũng nước ở ngay phía trước, kéo theo từng trận lãnh ý.



Bên cạnh đột nhiên lại ngã xuống một bóng người, Sở Vân Phi trong lòng khẽ động, quay đầu lại trông, ra sức tập trung ánh nhìn còn đang mơ hồ, quả nhiên là Quân Thư Ảnh ngã vào bên người cậu, trên gương mặt xanh xao vẫn cố bảo trì chút thanh tỉnh cũng khiến cậu chỉ cần liếc mắt một cái liền khiến tim đập dồn dập, ánh mắt Quân Thư Ảnh lúc này đã dần mờ mịt, giống như sắp ngất đi.



Sở Vân Phi gian nan vưon tay tới gần, cầm lấy cổ tay Quân Thư Ảnh bắt mạch, không có dấu hiệu bị trúng độc, chỉ là mê dược, lại bị người ta điểm huyệt ngủ mà thôi. Sở Vân Phi vừa mới yên lòng, chính mình cũng cảm giác được thiên toàn địa chuyển. Cậu cười khổ, mới vòng qua quỷ môn quan, giờ lại rơi vào miệng cọp, hiển nhiên là cậu cũng trúng chiêu. Sư tổ âm dương quái khí kia từ trước tới nay không phải dễ đối phó. Quân Thư Ảnh so với cậu thì nghiêm trọng hơn, nhưng vẫn ương ngạnh chống lại cơn buồn ngủ, y gạt bàn tay của Sở Vân Phi ra, giãy dụa muốn đứng dậy.



“Vị công tử này, ta khuyên ngươi không cần phải ép buộc bản thân mình như vậy, mau ngủ đi a.” Một thanh âm nhu hòa như dòng suối trong suốt từ phía trước truyền đến. Hắn rõ ràng còn trẻ, giọng nói cũng mượt mà, khẩu khí lại như lão già, còn mang một chút từ ái thương xót, dưới tình cảnh này nghe ra có phần quỷ dị.



Sở Vân Phi vận khởi nội lực xua đi cảm giác khó chịu toàn thân, từ trên mặt đất gắng gượng đứng dậy, cảnh giác đi đến bên cạnh Quân Thư Ảnh, vẻ mặt phòng bị nhìn chăm chú về phía nam tử gầy yếu cả người ướt sũng kia.
Nguyên Tình cuối cùng nhìn về phía Sở Phi Dương, từng bước tiến tới chỗ hắn. Lão bà bà đột nhiên động thân, đi lại mặc dù khó khăn nhưng cực nhanh đã tới bên cạnh Sở Phi Dương.



Bà ta đưa tay nâng vai Sở Phi Dương lên, Sở Phi Dương vẫn đang cúi đầu, tựa hồ hoàn toàn lâm vào hôn mê.



“Sư đệ, hảo sư đệ của ta, tuy rằng ngươi làm ta khổ sở, thế nhưng sư tỷ đã đau khổ mất vài chục năm để cứu ngươi ra, thì không lý nào để ngươi tiếp tục chịu khổ nữa! Ngươi nếu không muốn làm ác nhân, vậy để ta làm! Chỉ cần phế đi võ công của tiểu tử này, hắn dù thoát khỏi nơi đây, cũng không thể làm khó dễ ngươi được!”  Lạc bà bà quay sang Quân Thư Ảnh thấp giọng nói: “Nếu ngươi đã thương hắn, tất nhiên sẽ không để tâm hắn là một phế nhân hay là võ phu! Ngươi an tâm ngủ đi, chờ khi ngươi tỉnh lại, người trong lòng ngươi nhất định sẽ ở bên cạnh ngươi.”



Lạc bà bà vừa nói vừa giơ tay xuất chưởng, Quân Thư Ảnh lảo đảo tiến về phía trước, nhưng trước mắt tối sầm, y cũng không chống đỡ được nữa, ngã nhào xuống đất.



Trước mắt lờ mờ, y chỉ thấy ngay sau đó lạc bà bà đột nhiên bị ném lên không trung, Nguyên Tình vốn đang muốn ngăn cản bà ta chỉ kịp đổi hướng quay lại đỡ lấy lão bà bà.



Thiết liên trên vai Sở Phi Dương trong phút chốc bị kéo căng, thanh âm vỡ vụn của xích sắt truyền đến, vài giọt máu nóng rơi xuống gương mặt. Kèm theo giọng khàn khàn ngạc nhiên đến cực điểm của lão bà bà: “Điều đó không có khả năng, tuyệt không có khả năng!”



Mí mắt nặng nề sắp buông xuống, Quân Thư Ảnh chỉ kịp nhìn đôi mắt từng vô cùng quen thuộc kia giống hệt như lang sói đang nhìn chằm chặp y.



Quân Thư Ảnh nhếch môi, thanh âm yếu ớt đến nỗi không nghe thấy từ cánh môi mỏng mỹ lệ tràn ra: “Ta sớm biết… Sở Phi Dương… há để các ngươi… có thể… bài bố….”