Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự

Chương 92 : Lại lên đảo

Ngày đăng: 06:19 19/04/20


Sở Phi Dương sau khi biết được phương pháp giải chung độc, thì cũng không muốn ở lại Thiên Sơn thêm một khắc nào nữa.



Sở Vân Phi nhìn hai mắt hắn thâm quầng, cũng không biết hắn đã bao lâu rồi không có hảo hảo nghỉ ngơi? Có điều nhìn thần sắc lãnh liệt của Sở Phi Dương, Sở Vân Phi nguyên bản muốn khuyên hắn nghỉ ngơi vài ngày, hiện tại ngay cả nửa chữ cũng không dám nói ra.



Kỳ thực, cậu cũng có chút tư tâm. Xuất phát sớm một chút, thì có thể sớm một chút  nhìn thấy Quân đại ca …. Lâu như vậy không gặp cậu luôn tâm tâm niệm niệm đến Quân đại ca, Sở Vân Phi tưởng tượng tới gương mặt lạnh lùng của Quân Thư Ảnh lộ ra tiếu ý, ngay cả trái tim cũng thấy đập nhanh hơn một nhịp.



Nếu như Quân Thư Ảnh biết Sở Vân Phi đối với dung mạo của y đánh giá như vậy, chỉ sợ vị đại đệ tử Thiên Sơn phái hôm nay đã không còn đường sống rồi.



Sở Vân Phi vội vàng thu thập thật tốt hành lý, đến cáo biệt sư phụ, cùng Sở Phi Dương lên đường. Không ngờ vừa mới ra khỏi đại môn, Nguyên Tình đúng lúc này xuất hiện ngay trước mắt hai người.



Sở Vân Phi nhìn thân hình gầy yếu đến mức gần như bị gió thổi bay của hắn, trừng lớn mắt nói: “Nguyên Tình, mau trở về đi, không cần tiễn chúng ta.”



Nguyên Tình thế nhưng chỉ nhìn cậu một cái, lại dời tầm nhìn về phía Sở Phi Dương: “Sở đại hiệp, Quân công tử thành ra như vậy tất cả đều do ta gây lên, ta tình nguyện theo các người đến Kỳ Lân đảo, coi như là chuộc tội.”



Sở Phi Dương cười lạnh một tiếng: “Đây là lần thứ mấy ta nghe được câu‘ do ta gây lên’ từ ngươi? Các ngươi mỗi người đều tự đánh giá phân lượng của mình quá nặng, Thư Ảnh gặp kiếp nạn này chỉ vì cứu ta mà thôi, không liên quan tới các ngươi. Y cũng không cần ngươi tới chuộc tội, ngươi trở về đi, mang ngươi theo chỉ làm chậm hành trình thôi.”



Sở Phi Dương chưa từng trắng trợn châm chọc người khác như vậy, nhưng Quân Thư Ảnh mê man bất tỉnh đã lâu khiến tâm tình hắn rối loạn. Mấy việc nhân quả thị phi phải trái này Sở Phi Dương tuy không muốn tính toán so đo nữa, nhưng chung quy cũng không nhịn được sự nôn nóng trong lòng, hoá thành một thứ lợi khí bén nhọn, từ sâu trong tâm trí chui ra.



Nguyên Tình dưới ánh mắt băng lãnh của Sở Phi Dương, cơ thể suy yếu khẽ run lên, nhưng vẫn kiên trì nói: “Sở đại hiệp, ta sẽ không liên luỵ các người. Trên đảo còn rất nhiều cơ quan cạm bẫy ngầm, ta có thể giúp các ngươi nhanh chóng tìm được chung trùng.”



Sở Vân Phi nhìn trái nhìn phải, thấy Nguyên Tình co rúm thân thể quả thực rất đáng thương, cũng hướng qua Sở Phi Dương cầu tình: “Sở đại ca, Nguyên Tình nói cũng không sai, chúng ta lần trước lên đảo cũng gặp không ít mật thất cùng huyệt động, nhưng đều không thấy chung trùng gì đó….”


Nguyên Tình nghe câu trả lời của hắn thân thể suy yếu thoáng lung lay, Mục Giang Bạch cuống quýt đỡ lấy hắn, trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ thân thiết, cuối cùng cũng khiến cho Nguyên Tình từ những năm tháng mụ mị xa lạ kia tìm về chút hơi ấm quen thuộc.



“Là đồ vật gì, rất quan trọng sao?” Mục Giang Bạch hỏi.



Nguyên Tình than nhẹ một tiếng, lắc lắc đầu: “Đã không quan trọng nữa…”



***



Trên Kỳ Lân đảo xa xôi đơn độc, đống phế tích thê lương được che giấu trong bóng tối, một viên ngọc xanh nho nhỏ bị lớp tro bụi dầy bao phủ vẫn sáng bóng, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy được ở chính giữa có khắc một chữ ‘ Tình’. Viên ngọc đó lại đặt trên lên một chiếc khăn xanh, vẫn còn ẩn ẩn vết tích mực nước.



Một trận gió thổi qua, thanh khăn cuối cùng cũng rời khỏi sự trói buộc của viên ngọc, phần phật rời khỏi mặt đất, bay về phía không trung, trên chiếc khăn có vài dòng chữ ngay ngắn nhỏ nhắn tuấn nhã, lại một lần nữa bị cuốn vào bên trong.



Mục sư huynh, thấy chữ như thấy người… nếu huynh đồng ý ở bên ta cả một đời, liền tới mật thất tìm ta… Ta nguyện lập tức buông tha, từ nay về sau trọn đời ở bên huynh, cùng nhau tới già.



Chiếc khăn xanh càng lúc càng bị gió biến cường ép, bay lượn vài vòng trên không trung, liền thẳng tắp rơi xuống biển, bất quá chỉ trong chốc lát đã sũng nước, theo sóng biển trôi đi.



Một con thuyền nhanh chóng lướt qua gợn sóng cuốn trôi chiếc khăn, chậm rãi tiến đến.



Sở Phi Dương đứng ở đầu thuyền, hướng về phía đảo, hai mắt chợt hiện lên hình ảnh phản chiếu của những gợn sóng.



“Thư Ảnh, cuối cùng chúng ta cũng tới rồi.”