Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự
Chương 99 : Ngoại truyện
Ngày đăng: 06:19 19/04/20
Đạo diễn: Ánh sáng, đạo cụ, ba vị diễn viên mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng! Màn ba sơn động ở cô đảo….Ai, ta nói đồng chí Tiểu Quân nha, ngươi nhanh nhanh chóng chóng dán vào người Đại Sở như vậy để làm chi?! Hắn chạy làm sao thoát. Mau lui về sau, mau lui về sau.
Quân:………..Hừ! (lạnh lùng lùi về sau hai bước).
Đại Sở: (chọc) Đừng mất hứng. Buổi tối quay về khách điếm, ngươi muốn gần thế nào thì gần.
Quân:…..Cút.
Đạo diễn: Đồng chí Đại Sở ngươi xem ngươi xem…! Đừng tùy thời tùy chỗ đùa giỡn giở trò lưu manh ra nha! Hảo, tất cả vào vị trí! Màn ba sơn động ở cô đảo, action!
******************************************
Sở Phi Dương xem xét cẩn thận bốn phía trong động, quả nhiên phát hiện thấy trên vách đá gần đó một chất lỏng màu sắc quỷ dị đang từ từ chảy ra, tích tụ càng ngày càng nhiều, hợp thành dòng chảy nhỏ, chầm chậm di chuyển.
Sở Phi Dương muốn đến gần để nhìn cho kĩ lại bị Quân Thư Ảnh ngăn cản: “Mấy thứ này thật cổ quái, không nên tùy tiện chạm vào.”
Sở Vân Phi cũng tới gần bọn họ, nhìn trái nhìn phải, đột nhiên kinh hô một tiếng: “Nha, Sở đại giáp…..” (Sở nách to!?! ><) (bên ngoài: giáp cái gì mà giáp, sai lời thoại òi!)
Sở Vân Phi không nao núng tiếp tục duy trì biểu tình kinh ngạc, lặp lại: “Nha, Sở đại ca, ngươi mau lại đây xem!”
[ Trợ lý: Trên kịch bản ghi là “Sở đại hiệp”. Chỗ này tình cảm của Tiểu Sở đã có biến hóa, xưng hô phải đổi….
Đạo diễn: Quên đi quên đi, hắn thích kêu là “ca” thì để cho hắn kêu…]
Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh đến gần quan sát, chỉ thấy trên vách đá trơn nhẵn bỗng nổi lên một cái thạch nữu (đại loại là then, chốt gì đó…) vuông vức, thạch nữu bên cạnh có khắc ba chữ Khải nhỏ nhắn xinh xắn: “Không được ấn.”
Tuy rằng thông qua kịch bản đã sớm biết rõ nội dung, thế nhưng đến lúc tận mắt nhìn thấy, ba người trên mặt vẫn là biểu tình như vầy: 囧!
[ Quân: (nhỏ giọng) Nội dung vở kịch thật ngu ngốc, tác giả nên quay lại trung học tu bổ ngữ văn thì hơn.
Đại sở: Từ bỏ đi, lão sư của nàng chắc chắn sẽ khóc thét.
Tiểu Sở: Hãn, ca ngươi thực độc, nàng ta đã muốn khóc.
= =......]
Ba người nhìn nhau một lát, trên mặt đều lộ vẻ khó hiểu.
“Tính sao đây?” Quân Thư Ảnh mở miệng nói.
Sở Vân Phi ngẩng đầu nhìn sơn động nhỏ hẹp bị bịt kín này, trưng ra khuôn mặt lo lắng đáp: “ Động này tứ phía đều không thấy lối ra, chỉ sợ vật duy nhất này có thể làm thay đổi hiện trạng gì đó.”
Sở Phi Dương nói: “Chúng ta nếu có thể đi vào, tất sẽ có đường đi ra. Tốt hơn hết không nên đụng vào thạch nữu này, chúng ta cẩn thận đến chỗ khác tìm thử xem.” Nói xong rút kiếm ra, men theo vách động gõ gõ vài cái.
Quân Thư Ảnh cũng bắt chước theo. Sở Vân Phi quay qua nhìn viên đá nho nhỏ vuông vắn kia một lúc lâu. Có lẽ đây là chốt mở của cơ quan ngầm nào đó, chỉ cần nhẹ nhàng ấnmột cái, nhất định sẽ thấy địa ao phía dưới…
Sở Vân Phi thống khổ lắc lắc đầu, rời xa khỏi vật kì lạ nọ. Nếu tiếp tục đứng ở đó, cậu nhất định sẽ không nhịn được mà thò tay ấn xuống.
Ba người gõ cả nửa ngày, chỉ cảm thấy bốn phía đều là vách tường cứng rắn, Sở Phi Dương thậm chí đến các hốc nhỏ cũng đều tra xét qua, thật sự không tìm thấy gì, hết hy vọng đành ngừng việc tìm kiếm lại.
“Hình như chỉ có một con đường duy nhất….” Sở Vân Phi quay đầu nhìn về phía thạch nữu kia, thạch nữu vẫn như cũ lẳng lặng nằm ngay ngắn trên vách động.
Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh hiển nhiên cũng biết lời Sở Vân Phi nói là đúng, hai người nhìn thoáng qua nhau, Quân Thư Ảnh hướng Sở Phi Dương gật gật đầu. Sở Phi Dương giữ chặt tay Quân Thư Ảnh niết tới niết lui, sau đó đi đến chỗ thạch nữu kia.
Nhẹ nhàng nhấn một cái, thạch nữu ẩn vào bên trong vách động. Ba người đề phòng nhìn quanh bốn phía.
Trong chốc lát, chỉ nghe phía sau vách tường của sơn động truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, càng lúc càng lớn, giống như có đồ vật gì đó đang cuốn đến gần.
Sở Phi Dương ngưng thần nghe ngóng, thân thủ nhanh chóng đến trước mặt Quân Thư Ảnh, đưa y rời xa nơi đang truyền ra thanh âm mờ ám nọ.
Chỉ trong nháy mắt, tiếng động ù ù kia đã kề sát bên tai, Quân Thư Ảnh mắt thấy vách động phía sau Sở Phi Dương đột nhiên xốc mạnh lên, một màn sương trắng dẫn đầu tuôn nhanh vào.
“Phi Dương!” Quân Thư Ảnh chỉ kịp hô một tiếng, sương mù màu trắng xóa đã bao quanh thân thể của Sở Phi Dương cùng Sở Vân Phi lúc này đang đứng ở phía trước.
Nhưng là ——
***
Lại một phen uổng công tìm kiếm không có kết quả.
Ba người tìm chẳng biết đã tốn bao nhiêu thời gian, theo như suy đoán,có lẽ đã một ngày một đêm rồi. Mặc dù đều là những người có nội công thâm hậu, nhưng căn bản vẫn tiêu hao phần lớn tinh lực, lại không ăn không ngủ tìm kiếm lâu như vậy, ai cũng có phần ủ rũ.
Một lần nữa đốt lên đống lửa, xua tan đi sự ẩm ướt và hắc ám bao bọc quanh thân, chiếu rọi làm không gian nhỏ này thêm ấm áp.
Ba người trầm mặc ngồi ăn lương khô. Sở Vân Phi mang vẻ mặt ủy khuất nhìn về một phía, hai người bên cạnh vẫn như cũ chẳng thèm để ý tới, vô tình làm như không thấy.Sở Vân Phi bĩu môi, yên lặng đi đến một góc sáng sủa nằm xuống ngủ.
Sở Phi Dương cầm một cành khô khều khều đống lửa, chờ Quân Thư Ảnh ăn xong nhẹ nhàng bảo y: “Đi ngủ đi, ta sẽ gác đêm.”
Sở Vân Phi thân thể co rúm lại, cuộn thành một đống nằm trong góc, nói có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Sở Phi Dương biết là Sở Vân Phi hiểu lầm, thở dài một hơi giải thích: “Xú tiểu tử, này không phải là muốn phòng ngươi, làm ra vẻ đáng thương cái gì. Ngày hôm qua chính là ta gác đêm. Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi sau một hồi ăn ngon ngủ kĩ có thể động tay động chân vào người của ta?!”
Sở Vân Phi rầm rì vài tiếng, lui vào trong góc bất động.
Quân Thư Ảnh lại nói: “Hôm nay để ta gác đêm, ngươi đi ngủ đi.”Sở Phi Dương vốn định phản đối, cùng Quân Thư Ảnh nhìn nhau một lát, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Quân Thư Ảnh ngồi giữ đống lửa, nhàm chán cầm cành khô gạt qua gạt lại, không hề chú ý tới theo ánh lửa truyền ra một mảnh hắc ám bên ngoài, dòng sương trắng đậm đặc đang chậm rãi lan tràn.
……………….
“………….Thư Ảnh?Thư Ảnh?Tỉnh tỉnh!”Quân Thư Ảnh bị ai đó dùng sức lay lay vài cái mới từ từ hé mi, khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Sở Phi Dương đập vào mắt.
Quân Thư Ảnh trợn to hai mắt, không để ý trong óc thực nặng nề khổ sở, một phen chế trụ Sở Phi Dương, cả giận nói: “Ngươi lại muốn làm gì?”
Sở Phi Dương thuận thế nhào vào trên người Quân Thư Ảnh, ai kêu một tiếng: “Ngươi, ngươi mưu sát tướng công a!”
“Câm mồm!”Quân Thư Ảnh tức giận đáp.
“Ngươi nhìn kĩ a, ta là thật!”Sở Phi Dương ngẩng đầu, thừa dịp Quân Thư Ảnh chưa kịp chuẩn bị vừa động đã hôn lên môi y.
“Ngươi!” Quân Thư Ảnh trừng lớn hai mắt, nhìn người nọ cười đến mức lông mi cong cong.
Sở Phi Dương nhân cơ hội Quân Thư Ảnh không kịp đề phòng, một phen ném y xuống đất, hạ thấp người đè ép cười đáp: “Không cần lo lắng, ta thật sự là tướng công của ngươi.”
Quân Thư Ảnh bị hắn ép tới thở dốc một cách khó khăn, mất kiên nhẫn nói: “Cút! Buông ta ra!”
“Ta không……..”Sở Phi Dương chưa nói xong, một bóng người đột ngột xuất hiện, trong miệng hét lớn: “Thư Ảnh a, ta………….”
Hai người đồng loạt quay đầu lại nhìn, thấy Sở Vân Phi vẻ mặt tươi cười đứng trước cửa động, lời nói còn ở trong họng chưa kịp thoát ra, khuôn mặt vặn vẹo nhìn hai người dây dưa trên mặt đất.
“Thư Ảnh?!”Sở Phi Dương vẻ nguy hiểm trầm hạ thanh âm, chậm rãi đứng đậy, xoa xoa cổ tay phát ra tiếng răng rắc: “ Kêu tên cũng thật thân thiết a. Sao hả Vân Phi, ngươi còn muốn giả mạo Sở đại ca đến khi nào?!”
“Ta…. Ta ….. Ngươi….”Sở Vân Phi lắp bắp nói, “Ngươi như thế nào trở về nhanh như vậy?! Ta tỉnh trước ngươi cơ mà! Ta đã đem ngươi đến một nơi rất xa!”Sở Vân Phi lớn tiếng hô, có chút bi phận cùng không cam lòng.
Sở Phi Dương thay đổi sắc mặt, xắn tay áo lên, nghiến răng đáp: “Sao hả?! Ta nếu tối nay mới trở về, ngươi lại muốn làm cái gì a?!”
“A —— Sở đại ca, đau! Ta cái gì cũng chưa kịp làm mà! Ngươi không thể đánh ta!”Sở Vân Phi ôm đầu hô lớn. Lại càng khiến Sở Phi Dương tức giận lầm bầm vài tiếng, nắm tay ra sức dùng lực.
“Ngươi còn muốn làm cái gì?! Ngươi cái đồ sắc lang khoác da dê này, ta hôm nay không đánh chết ngươi, ta với ngươi cùng họ!” (vốn là cùng họ rùi=.=)
Thanh âm rống giận của Sở Phi Dương cùng tiếng kêu hỗn loạn của Sở Vân Phi vang vọng cả sơn động.
Quân Thư Ảnh đi đến một bên, an tâm mà thở.
Một trận khôi hài này, cuối cùng đã xong…………