Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2)
Chương 40 : Chương 40
Ngày đăng: 11:33 27/06/20
Mấy người lao nhanh trên đường, mặt trời còn chưa xuống núi đã đến một thôn trấn không lớn lắm, Giang Tam muốn tiếp tục đi, Sở Phi Dương thì lại ra hiệu cho mọi người xuống ngựa nghỉ ngơi, ý rằng đêm nay nghỉ trọ tại đây.
“Sở…Sở đại hiệp, ngài thật lòng muốn gây khó dễ cho ta phải không?” Giang Tam trên mặt có nặn ra một nụ cười, nói với Sở Phi Dương.
“Ta muốn dừng lại đương nhiên là có lý do của mình.” Sở Phi Dương nói: “Đương nhiên, ngươi được tàng bảo đồ, sốt ruột cũng là điều dễ hiểu. Nếu ngươi muốn đi, ta sẽ không ngăn ngươi.” Nói xong liền một tay dắt ngựa, tiện thể cầm luôn cả dây cương của Quân Thư Ảnh, theo bên đường đi thẳng về phía trước.
Giang Tam đi theo cách phía sau Sở Phi Dương hai bước, thanh âm lạnh lùng hung tợn nói: “Lý do của Sở đại hiệp ngài đây là gì, ngài có thể nói ra cho mọi người nghe một chút a.” Nói xong liếc mắt nhìn Quân Thư Ảnh đang xem xét xung quanh, đè thấp thanh âm sỗ sàng cười nói: “Phải chăng đêm qua Sở đại hiệp không biết thương hương tiếc ngọc, khiến người ta thành….” Giang Tam còn chưa dứt lời, đột nhiên cảm thấy trong cổ họng tê rần, rốt cuộc không thể phát ra thanh âm nào nữa.
Sở Phi Dương cũng không thèm quay đầu lại cứ thẳng phía trước mà tiến, chỉ có thanh âm lạnh lùng bay ra phía sau: “Giang Tam, ta mặc kệ ngươi vì sao lại đến đây, mặc kệ ngươi có ý đồ gì, ngươi nếu còn dám tiếp tục như thế…”
Sở Phi Dương chưa dứt lời, nhưng Giang Tam đã nghe được ra ý uy hiếp trong lời hắn, hắn nhìn lên trời trở mặt khinh thường, ngậm lại miệng không có ý định nói tiếp.
Quân Thư Ảnh không lưu ý cuộc đối thoại giữa Sở Phi Dương và Giang Tam, chỉ thấy Giang Tam kéo ngựa chậm lại, lùi về phía sau, khi đi qua y, Giang Tam nhìn y một cái. Tuy rằng chỉ xẹt qua mà thôi, nhưng ánh mắt kia hàm ẩn điều gì đó khó hiểu, khiến trong lòng Quân Thư Ảnh bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái.
Sở Vân Phi nhíu mày nói: “Giang Tam này, hai ngày nay càng ngày càng kỳ quái.” Lại xoay qua Quân Thư Ảnh lộ ra một nụ cười vô cùng rạng rỡ, đi bên cạnh xuất ra bình đựng nước tuỳ thân đưa cho Quân Thư Ảnh: “Quân đại ca, đi lâu như vậy, huynh có khát không? Đây là lúc ở Mai gia đệ nhờ quản gia lấy giúp, là trà tốt nhất nhà bọn họ, bây giờ vẫn còn ấm. Tuy rằng không có trà cụ, nhưng để giải khát thì vẫn được.”
Quân Thư Ảnh từ sáng đến giờ một giọt nước cũng chưa uống, lúc này quả thật cảm thấy khát. Y gật gật đầu với Sở Vân Phi, xem như cám ơn, liền đưa tay ra tiếp nhận. Nhưng không ngờ đến là, vừa mở nắp ra, lại đã bị Sở Phi Dương vươn tay ra cướp đi rồi.
“Ta cũng khát, ta uống trước.” Nói xong, ngửa đầu lên đổ hết trà trong bình vào miệng.
“Ai, Sở đại ca…” Sở Vân Phi nhìn Sở Phi Dương giơ bình ngưu ẩm, nước trà màu nâu nhạt theo khoé miệng chảy xuống, đau lòng nhỏ giọng nói: “Đệ một chút cũng chưa uống qua đâu…”
Sở Phi Dương đưa bình cho Sở Vân Phi, quệt quệt miệng,nói: “Quả thực là trà ngon.”
Sở Vân Phi tiếp nhận bình, giờ chỉ còn sót lại một, hai giọt đáng thương, khóc không ra nước mắt nói: “Sở đại ca, huynh uống hết sạch rồi a….”
Quân Thư Ảnh nhíu nhíu đôi mi thon dài, nhìn nhìn Sở Phi Dương: “Ngươi khát như vậy sao?!”
Sở Phi Dương một tay vỗ vỗ lên cổ ngựa, tay kia thì sờ sờ mũi, nói: “Đúng vậy, có hơi khát…”
“Sở đại ca, ý nghĩ trong lòng huynh thật sự là vô cùng tà ác.” Sở Vân Phi hoàn toàn không tin lời giải thích của hắn, một bên thu hồi lại bình, một bên lên án nói: “Bình này là mới nha, đệ còn chưa từng dùng qua, cũng chưa từng có ai dùng qua. Hiện tại huynh là người duy nhất đã từng dùng qua nó.” Cậu nói xong liền quay đầu lại nhìn tiểu quán bên đường, tuy rằng vẫn đi theo phía sau nhưng không thèm nhìn Sở Phi Dương.
“Hai vị đại hiệp họ Sở các ngươi thật không hổ là năm trăm năm trước cùng chung một nhà, ngay cả ý nghĩ xấu xa cũng đều giống nhau.” Giang Tam vừa khôi phục lại khả năng phát âm, lập tức chế giễu nói.
Sở Phi Dương làm như không nghe thấy gã nói gì, quay đầu trộm nhìn Quân Thư Ảnh. Chỉ thấy sắc mặt y vẫn như bình thường, yên lặng bình tĩnh, mắt nhìn thẳng theo sát hắn, cũng không biết y nghe có hiểu hay không.
Quân Thư Ảnh cảm nhận được ánh mắt của hắn, cũng nhìn về phía hắn,”hừ” cười: “Sao vậy, Sở đại hiệp lại khát?”
“Không khát, không khát.” Sở Phi Dương cười cười, vội vàng quay đầu đi, chuyên tâm tìm kiếm khách điếm.
“Sở…Sở đại hiệp, ngài thật lòng muốn gây khó dễ cho ta phải không?” Giang Tam trên mặt có nặn ra một nụ cười, nói với Sở Phi Dương.
“Ta muốn dừng lại đương nhiên là có lý do của mình.” Sở Phi Dương nói: “Đương nhiên, ngươi được tàng bảo đồ, sốt ruột cũng là điều dễ hiểu. Nếu ngươi muốn đi, ta sẽ không ngăn ngươi.” Nói xong liền một tay dắt ngựa, tiện thể cầm luôn cả dây cương của Quân Thư Ảnh, theo bên đường đi thẳng về phía trước.
Giang Tam đi theo cách phía sau Sở Phi Dương hai bước, thanh âm lạnh lùng hung tợn nói: “Lý do của Sở đại hiệp ngài đây là gì, ngài có thể nói ra cho mọi người nghe một chút a.” Nói xong liếc mắt nhìn Quân Thư Ảnh đang xem xét xung quanh, đè thấp thanh âm sỗ sàng cười nói: “Phải chăng đêm qua Sở đại hiệp không biết thương hương tiếc ngọc, khiến người ta thành….” Giang Tam còn chưa dứt lời, đột nhiên cảm thấy trong cổ họng tê rần, rốt cuộc không thể phát ra thanh âm nào nữa.
Sở Phi Dương cũng không thèm quay đầu lại cứ thẳng phía trước mà tiến, chỉ có thanh âm lạnh lùng bay ra phía sau: “Giang Tam, ta mặc kệ ngươi vì sao lại đến đây, mặc kệ ngươi có ý đồ gì, ngươi nếu còn dám tiếp tục như thế…”
Sở Phi Dương chưa dứt lời, nhưng Giang Tam đã nghe được ra ý uy hiếp trong lời hắn, hắn nhìn lên trời trở mặt khinh thường, ngậm lại miệng không có ý định nói tiếp.
Quân Thư Ảnh không lưu ý cuộc đối thoại giữa Sở Phi Dương và Giang Tam, chỉ thấy Giang Tam kéo ngựa chậm lại, lùi về phía sau, khi đi qua y, Giang Tam nhìn y một cái. Tuy rằng chỉ xẹt qua mà thôi, nhưng ánh mắt kia hàm ẩn điều gì đó khó hiểu, khiến trong lòng Quân Thư Ảnh bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái.
Sở Vân Phi nhíu mày nói: “Giang Tam này, hai ngày nay càng ngày càng kỳ quái.” Lại xoay qua Quân Thư Ảnh lộ ra một nụ cười vô cùng rạng rỡ, đi bên cạnh xuất ra bình đựng nước tuỳ thân đưa cho Quân Thư Ảnh: “Quân đại ca, đi lâu như vậy, huynh có khát không? Đây là lúc ở Mai gia đệ nhờ quản gia lấy giúp, là trà tốt nhất nhà bọn họ, bây giờ vẫn còn ấm. Tuy rằng không có trà cụ, nhưng để giải khát thì vẫn được.”
Quân Thư Ảnh từ sáng đến giờ một giọt nước cũng chưa uống, lúc này quả thật cảm thấy khát. Y gật gật đầu với Sở Vân Phi, xem như cám ơn, liền đưa tay ra tiếp nhận. Nhưng không ngờ đến là, vừa mở nắp ra, lại đã bị Sở Phi Dương vươn tay ra cướp đi rồi.
“Ta cũng khát, ta uống trước.” Nói xong, ngửa đầu lên đổ hết trà trong bình vào miệng.
“Ai, Sở đại ca…” Sở Vân Phi nhìn Sở Phi Dương giơ bình ngưu ẩm, nước trà màu nâu nhạt theo khoé miệng chảy xuống, đau lòng nhỏ giọng nói: “Đệ một chút cũng chưa uống qua đâu…”
Sở Phi Dương đưa bình cho Sở Vân Phi, quệt quệt miệng,nói: “Quả thực là trà ngon.”
Sở Vân Phi tiếp nhận bình, giờ chỉ còn sót lại một, hai giọt đáng thương, khóc không ra nước mắt nói: “Sở đại ca, huynh uống hết sạch rồi a….”
Quân Thư Ảnh nhíu nhíu đôi mi thon dài, nhìn nhìn Sở Phi Dương: “Ngươi khát như vậy sao?!”
Sở Phi Dương một tay vỗ vỗ lên cổ ngựa, tay kia thì sờ sờ mũi, nói: “Đúng vậy, có hơi khát…”
“Sở đại ca, ý nghĩ trong lòng huynh thật sự là vô cùng tà ác.” Sở Vân Phi hoàn toàn không tin lời giải thích của hắn, một bên thu hồi lại bình, một bên lên án nói: “Bình này là mới nha, đệ còn chưa từng dùng qua, cũng chưa từng có ai dùng qua. Hiện tại huynh là người duy nhất đã từng dùng qua nó.” Cậu nói xong liền quay đầu lại nhìn tiểu quán bên đường, tuy rằng vẫn đi theo phía sau nhưng không thèm nhìn Sở Phi Dương.
“Hai vị đại hiệp họ Sở các ngươi thật không hổ là năm trăm năm trước cùng chung một nhà, ngay cả ý nghĩ xấu xa cũng đều giống nhau.” Giang Tam vừa khôi phục lại khả năng phát âm, lập tức chế giễu nói.
Sở Phi Dương làm như không nghe thấy gã nói gì, quay đầu trộm nhìn Quân Thư Ảnh. Chỉ thấy sắc mặt y vẫn như bình thường, yên lặng bình tĩnh, mắt nhìn thẳng theo sát hắn, cũng không biết y nghe có hiểu hay không.
Quân Thư Ảnh cảm nhận được ánh mắt của hắn, cũng nhìn về phía hắn,”hừ” cười: “Sao vậy, Sở đại hiệp lại khát?”
“Không khát, không khát.” Sở Phi Dương cười cười, vội vàng quay đầu đi, chuyên tâm tìm kiếm khách điếm.