Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực

Chương 100 :

Ngày đăng: 20:19 19/04/20


Tác giả: Nam Phong Ca



Trong khoảnh khắc cánh cửa được đóng lại, Sở Phi Dương bất ngờ dùng lực, muốn kéo Quân Thư Ảnh vào trong lòng.



Thế nhưng hắn vừa mới được giải độc, trọng thương chưa lành, thân thể đúng là hư nhược, cho nên một sức này cũng chỉ có thể khiến Quân Thư Ảnh lảo đảo một chút, rốt cuộc không thể đạt được mục đích.



Quân Thư Ảnh chống một tay lên vai hắn, bốn mắt nhìn nhau.



Sở Phi Dương quẹt quẹt môi, ho nhẹ một tiếng, giọng nói có chút khàn khàn: “Thư Ảnh, đến, vào trong lòng ta.” Mắt thấy chân mày, khóe mắt Quân Thư Ảnh đều là lửa giận cùng với vẻ xem thường, hắn thừa dịp Quân Thư Ảnh còn chưa kịp mở miệng, lại thấp giọng nói: “Chân trần, không thấy lạnh sao? Ta vừa mới tỉnh lại, ngươi cũng nên thương ta. Tới đây…”



Nói xong lại tiếp tục kéo Quân Thư Ảnh, Quân Thư Ảnh do dự một chút, khí lực chống cự cũng giảm bớt, để mặc Sở Phi Dương thừa cơ.



Sở Phi Dương mở rộng vòng tay ôm lấy y, đưa tay lần mò tới đôi chân trần lạnh ngắt của y, vuốt ve hai cái, hắn thở dài: “Có lạnh không? Thực không biết tự chăm sóc bản thân.”



Quân Thư Ảnh cả giận nói: “Sở Phi Dương, ngươi là tên hỗn đản tự chủ trương!”



“Đúng, ta là hỗn đản.” Sở Phi Dương bất đắc dĩ đáp.



Quân Thư Ảnh bị thái độ phối hợp bất chấp đạo lý của hắn làm che nghẹn họng, không biết phải nói cái gì, chỉ biết trừng mắt tức giận nhìn hắn.



Sở Phi Dương cứ thế đem phi phong trên người y kéo thấp xuống, bọc kín đôi bàn chân đã lạnh cóng của y.



“Thư Ảnh, lần này là ta không đúng, ta không có gì để biện minh, ngươi tức giận như thế nào, mắng chửi ta như thế nào cũng được.” Sở Phi Dương nói.



Quân Thư Ảnh nhìn hắn ngoan ngoãn nhận sai như vậy, một cỗ tức giận không biết từ nơi nào hết lần này tới lần khác bốc lên rồi lại không biết phát tiết bằng cách nào, rốt cuộc chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm khuôn mặt đáng ghét kia của hắn.



Dung nhan tuấn lãng đầy vẻ nhợt nhạt, tóc mai nơi thái dương vẫn còn dấu vết của một tầng mồ hôi ẩm ướt, lại càng khiến đôi mắt thêm phần sâu thẳm.



Mặc dù không được tận mắt chứng kiến nhưng một phen giải độc này chắc chắn đã khiến hắn rất đau đớn.



Cho dù Cầm Anh đã khẳng định nắm chắc mười phần thành công, nhưng cũng không có ai có thể dễ dàng đối mặt với cái chết, phải một lần thực sự chết đi.



Thời điểm nhắm hai mắt rơi vào bóng tối vô tri vô giác, toàn bộ vận mệnh đều đặt trong tay kẻ khác, không thể tưởng tượng ra Sở Phi Dương hết thảy đều thân thuộc này sẽ làm thế nào để đối mặt với thời khắc đó.



“Ta tin tưởng năng lực của Liên Sơn tộc, cũng tin tưởng Cao Phóng.” Sở Phi Dương cùng y hai trán tương đề, tựa hồ có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng y, thấp giọng nói.
Mọi người tiếp tục tiệc tùng, cho đến khi trăng lên giữa đỉnh đầu mới cơm no rượu say, tàn tiệc.



Sở Phi Dương đuổi hai tiểu tử đi, lỗ mũi hướng lên trời, vươn tay về phía Quân Thư Ảnh: “Tới, đỡ ta. Không cần luân y nữa, giúp ta đi lại, tiêu cơm.”



Quân Thư Ảnh nhịn xuống một cước kích thích của Sở Phi Dương, đi tới đỡ lấy hắn.



“Ai, thực ngoan.” Sở Phi Dương than thở.



“Không khách khí, ta kính lão.”



“… Thư Ảnh, ngươi học xấu.”



Hai người vai kề vai bước đi trên con đường mòn trải đầy tuyết trắng, chẳng biết từ lúc nào đã đổi thành Sở Phi Dương ôm Quân Thư Ảnh vào trong ngực, dùng phi phong rộng thùng thình bao bọc lấy cả hai.



Phi phong vừa dày vừa nặng, chống rét rất tốt, gió lạnh như băng đều bị ngăn cách ở bên ngoài, trời đất trong lúc đó được tuyết trắng cùng ánh trăng làm cho sáng rõ. Cứ như vậy dựa sát vào nhau chậm rãi bước đi, một tư vị thoải mái, mãn nguyện.



Vừa vào tới cửa, Sở Phi Dương như đột nhiên nhớ tới việc gì đó, nhíu mày.



Quân Thư Ảnh hỏi: “Làm sao vậy?”



“Không có việc gì. Cảm giác giống như… thiếu thiếu gì dó.”



“Nga?”



“Tư Không Nguyệt kia đâu? Không phải đã để cho hắn vào rồi sao, lại chạy đi đâu rồi?”



“…”



Ở nơi này, ban đêm hạo nguyệt đương không mỹ lệ, hoặc sớm hoặc muộn, mỗi người đều nghĩ tới vấn đề này.



_____________oOo_____________



— Chính văn hoàn —