Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực
Chương 103 : Đặc điển 3 – Phiền não của thiếu niên Vân Thâm
Ngày đăng: 20:19 19/04/20
Tín Vân Thâm là ai?
Nói đến cái tên này, đại danh đỉnh đỉnh ở trên giang hồ tuyệt đối không thua kém bao nhiêu so với Sở đại hiệp nào đó. Sự thật chỉ ra rằng, cái tên này thậm chí còn nổi danh giang hồ sớm hơn cả Sở Phi Dương.
Thời điểm hai người còn là tiểu bảo bảo non nớt, vào dịp sinh thần chưởng môn Thanh Phong phái Tín Bạch, bọn nha hoàn thật sớm đã ăn diện cho hai tiểu thiếu gia, trên trán còn điểm một chút son hồng, càng làm nổi bật lên mi mục như họa của hai hài tử xinh xắn, ngọt ngào ngon miệng.
Tiểu Vân Thâm được thả xuống đất, chân vừa mới chạm đất liền bắt đầu chạy loạn khắp sân, tiểu Phi Dương thì ngược lại, bộ dạng trang nghiêm trầm ổn, đứng ở một bên coi chừng tiểu sư đệ.
Nếu là sinh thần của chưởng môn đại môn phái đệ nhất thiên hạ thì đông môn đông phái trên giang hồ đương nhiên là rất tích cực đến chúc mừng, Thanh Phong kiếm phái người đến kẻ đi, so với ngày thường hết mực náo nhiệt.
Khi đó mọi người chỉ biết, Sở Phi Dương là đại đệ tử Thanh Phong kiếm phái, Tín Vân Thâm là nhi tử độc nhất của chưởng môn Thanh Phong kiếm phái. Đối với hai hài tử chưa đầy mười tuổi mà nói, thanh danh như vậy đã là đủ tiếng tăm rồi.
Tiếng cười đùa của nhi đồng hấp dẫn không ít khách nhân vây xem. Hai tiểu tử này chẳng mảy may có chút uy hiếp nào đối với người giang hồ, các vị chưởng môn bang chủ có thể thả lỏng tâm tình mà quan sát rồi tán tụng hai tiểu hài tử khả ái, xinh xắn này.
Không biết là thiếu chủ môn phái nào đi theo bậc trưởng bối đến làm khách đột nhiên bước ra từ đám đông, đi đến bên cạnh Sở Phi Dương, so với Sở Phi Dương thì cao hơn một cái đầu khiến y cảm thấy rất có uy nghi.
Thiếu niên ngượng ngùng khụ khụ một tiếng, nói với Sở Phi Dương: “Tiểu sư đệ, ngươi đứng ở chỗ này không cảm thấy nhàm chán sao? Ca ca dẫn ngươi đi chơi nha.”
Sở Phi Dương lúc này đã theo Mục Giang Bạch luyện võ mấy năm, tuy nhỏ tuổi nhưng tu vi võ công đã hết sức thâm hậu, chỉ là hắn trời sinh tính khí hay giúp đỡ người khác, thiếu niên này trước mặt cũng không có ác ý, Sở Phi Dương đương nhiên cũng sẽ không lấy đi thể diện của y.
“Đa tạ ca ca, nhưng ta phải trông chừng tiểu sư đệ, không thể đi.” Tiểu Phi Dương lễ độ chắp tay từ chối.
Thiếu niên nhìn tiểu hài tử xinh xắn trước mặt đang rất chững chạc ra vẻ dày dặn kinh nghiệm, càng cảm thấy phi thường yêu thích, ngứa tay muốn nựng khuôn mặt non mềm của hắn một cái.
Đang rục rịch còn chưa kịp hành động thì đột nhiên nghe được một thanh âm non nớt vang lên: “Tiểu tặc kia, ngươi dám khi dễ sư huynh ta, xem thần công của ta đây!”
Thiếu niên ngoảnh đầu về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy một đạo bóng dáng nho nhỏ mạnh mẽ như gió đang vọt tới, dưới ánh mắt nghi hoặc của y liền túm lấy cánh tay y, há miệng cắn một cái.
Thiếu niên tốt xấu cũng lớn hơn bọn họ mấy tuổi, chăm chỉ tập võ cũng được một thời gian, gân cốt cường tráng, Tiểu Vân Thâm một cái cắn trúng xương cổ tay người ta, trong khi răng mình là răng sữa.
“Oa…” Thiếu công tử Thanh Phong kiếm phái ngay tại chỗ ôm lấy tay người ta, trên đó còn in dấu răng và nước miếng của mình, trước mặt đông đảo chưởng môn trên giang hồ khóc đến long trời lở đất. Mọi người thấy thế thì nháo nhào chạy đến dỗ dành, rất náo nhiệt.
Đây là lần đầu tiên mà thiếu chưởng môn Thanh Phong kiếm phái “nổi danh” ở trên giang hồ.
Hiện giờ thiếu chưởng môn năm đó bị răng sữa cắn trúng đã là một thiếu niên đứng đầu đảm đương công việc của môn phái, mỗi lần gặp lại Tín Vân Thâm đều không biết điều lấy chuyện năm đó ra để mà chế nhạo một phen. Tín Vân Thâm oán hận nghiến nát răng, nhưng cũng chỉ có thể nuốt máu xuống bụng.
Ai, chuyện cũ không dám nhớ lại, vậy thì để cho nó theo gió mà bay đi đi.
“Ngươi là đệ tử ở môn nào, tới bốc thuốc sao?” Cao Phóng bưng khay trúc tới, mở miệng hỏi, “Ngươi bị thương hay là có bệnh? Ta giúp ngươi xem…”
Còn chưa dứt lời, người kia đã đột nhiên đi tới, vươn cánh tay ra đem theo cả bụi tuyết phong trần và y ôm vào lòng.
Cao Phóng bị ép ngửa đầu, cằm chống lên bả vai rắn rỏi, khay trúc trong tay sớm đã rơi xuống đất, thảo dược vương vãi khắp nơi.
Cao Phóng nhíu mày, đang muốn đẩy ra thì một đạo thanh âm giống như khẽ gọi đột nhiên lọt vào tai y: “Tiểu Phóng, Tiểu Phóng, ta rất nhớ ngươi…”
Cao Phóng cứng đờ người, ngơ ngác mặc cho hắn ôm. Thanh âm kia trầm thấp từ tính, mặc dù là vô cùng dễ nghe nhưng thanh sắc lại hoàn toàn xa lạ. Thế nhưng giọng điệu mang theo tưởng niệm và một chút nũng nịu kia thì quen thuộc như khắc vào tim rồi, hàng đêm đều cùng y đi vào giấc mộng.
Nam tử cao lớn cảm giác được y đang cứng nhắc liền nắm lấy vai y, dí sát mặt vào trước mắt y, tức cười nói: “Làm sao vậy Tiểu Phóng? Mấy tháng không gặp, ngươi đã không nhớ rõ ta hả? Ta thật đau lòng.”
“Vân… Vân Thâm…” Cao Phóng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ ở trước mặt đã hoàn toàn không còn nét ngây ngô niên thiếu, nhất thời có chút hoa mắt.
Tín Vân Thâm thỏa mãn nhìn bộ dạng kinh ngạc đến ngây người của y, tiến sát tới hôn một cái lên khóe môi mỏng đang khẽ nhếch lên rồi đột nhiên ôm ngang người y.
Cao Phóng hô lên một tiếng, nhưng hai tay lại ngoan ngoãn ôm lấy cổ Tín Vân Thâm.
Tín Vân Thâm thấy y đang ngửa mặt nhìn mình, còn mái tóc dài mượt như nước thì buông xuống, trong lòng không khỏi bị khiêu khích.
Tín Vân Thâm không để ý tới ánh mắt của gia nô, sải bước ra khỏi dược phòng, băng qua sân viện, ôm người trở về phòng ngủ của mình.
Việc đầu tiên là đóng cửa sau đó Tín Vân Thâm mạnh mẽ đặt Cao Phóng đứng cạnh cây cột gỗ, vừa hung hăng hôn lấy hôn để, vừa lấy ra tiểu đao ở trên đỉnh đầu Cao Phóng vạch một đường.
Hắn buông Cao Phóng ra, sau đó cũng tự mình đứng vào đó rồi vạch một đường khác, xong xuôi tựa tiếu phi tiếu nhìn hai vết khắc đã cách nhau rất xa, ý xấu cười nói: “Thế nào Tiểu Phóng? Lần này ngươi không còn gì để nói nữa chứ?”
Cao Phóng lặng đi một chút, rồi đột nhiên khẽ cười, dùng một tay nắm cổ Tín Vân Thâm, hơi nhón mũi chân, hôn lên má hắn, rồi ghé vào lỗ tai hắn khẽ thổi một ngụm nhiệt khí, cười nói một câu gì đó.
Khuôn mặt Tín Vân Thâm trong nháy mắt đỏ lên, tai cũng chuyển sắc như muốn nhỏ huyết. Cao Phóng thoả mãn nhìn tên gia hỏa ngây thơ không chịu nổi chòng ghẹo này. Thình lình Cao Phóng bị Tín Vân Thâm đè ngã xuống đất.
“A… Ngươi cái tên gia hỏa này… Ưm… tới giường… Vân Thâm…”
Ngoài cửa phòng thiếu chưởng môn, Sở đại hiệp một chưởng dẹp tan đám gia hỏa không biết điều đang ở góc tường nghe lén, trong tai cũng không tránh khỏi nghe được một vài thanh âm không mấy êm dịu.
Sở Phi Dương không khỏi sờ sờ cằm, ân? Thiên Nhất giáo này dạy dỗ tả sứ Đường chủ như thế nào, tại sao lại cùng có một thói quen như vậy?