Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực
Chương 15 :
Ngày đăng: 20:17 19/04/20
Y đỡ lấy Sở Phi Dương dìu trở về phòng, đặt hắn nằm trên giường rồi mới đứng dậy nói: “Ta đi tìm Cao Phóng tới đây.”
“Thư Ảnh, không cần tìm Cao Phóng.” Sở Phi Dương một tay giữ chặt cổ tay Quân Thư Ảnh, tay kia chống đỡ cơ thể, nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, nhìn Quân Thư Ảnh, nói: “Ngươi ngủ cùng ta một giấc là được rồi.”
Quân Thư Ảnh mặt biến sắc, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn Sở Phi Dương, cắn răng nói: “Đã như vậy, ngươi là còn muốn làm cái gì? Ban ngày ban mặt, ngươi làm sao lại muốn chuyện đó!”
Sở Phi Dương chớp chớp mắt, thở ra một hơi, cười nói: “Thư Ảnh, thực sự chỉ là quá mệt mỏi, muốn ngủ một giấc. Ngươi cho rằng ta đang suy nghĩ cái gì? Ân?!”
“Ngươi!” Quân Thư Ảnh tức giận, trừng mắt nhìn Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương trên tay dùng lực, đem Quân Thư Ảnh kéo vào lòng, một cánh tay gắt gao ôm lấy y, không cho y tránh ra.
“Nếu như ngươi trong lời nói là mong đợi thứ gì, tại hạ bất cứ lúc nào cũng có thể làm bất cứ việc gì, Thư Ảnh…” Sở Phi Dương giữa con ngươi đen như mực phản chiếu khuôn mặt Quân Thư Ảnh, khẽ cười, hắn càng ngày càng áp sát, hôn lên đôi môi của y.
Quân Thư Ảnh quay mặt đi chỗ khác, Sở Phi Dương liền từng chút từng chút một hôn lên trên mặt và trên cổ y. Quân Thư Ảnh cau mày, quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa còn đang khép hờ, mấp máy môi nói: “Phi Dương, bây giờ là ban ngày…”
“Hảo hảo, ngươi nếu không đồng ý, sẽ không làm gì cả. Ta chỉ là muốn gần gũi ngươi một chút, hảo bảo bối…” Sở Phi Dương nỉ non, ôm lấy Quân Thư Ảnh, đưa tay đem vạt áo y kéo ra, làm lộ ra da thịt mịn màng nơi tỏa cốt (xương quai xanh).
Quân Thư Ảnh đành miễn cưỡng vươn tay, đem một cái bàn nhỏ đặt cạnh giường mà đẩy về phía cánh cửa chặn lại.
Sở Phi Dương một tay mạnh mẽ kéo sàng trướng (tấm rèm treo ở giường), không muốn để cảnh xuân phơi phơi lộ ra ngoài.
“Này…. Đây là cái gì?!” Quân Thư Ảnh trợn to mắt nhìn xuống dưới chân.
Một người hắc y nam tử bị con vật đó kéo đến, trong tay còn đang nắm chặt sợi dây thừng, miệng hư hư mà huấn luyện: “Hư! Vượng Tài, ngồi xuống! Vượng Tài, ngồi xuống!”
Vượng Tài kia nhưng lại mắt điếc tai ngơ, chỉ ở bên chân Quân Thư Ảnh cọ tới cọ lui.
Nghe được Quân Thư Ảnh hỏi, người nọ ngẩng đầu lên, hơi ôm quyền nói: “Ta chính là tuần thú sư (người thuần hóa động vật) có kinh nghiệm nhất của Thiên Nhất giáo, đây là tiểu khuyển mà thiếu chủ nhặt được, ta muốn đem nó huấn luyện thành mới…”
Gã vừa mới dứt lời, Vượng Tài kia lại cứng đầu kéo theo dây thừng chạy mất mạng.
Người nọ bóng dáng ốm yếu thất tha thất thểu chạy theo, miệng lớn tiếng huấn đạo: “Hư! Hư! Vượng Tài, dừng lại! Vượng Tài, dừng lại!”
Quân Thư Ảnh và Cao Phóng im lặng mà nhìn theo một con chó đang kéo một người chạy mất.
Nam nhân tự xưng là tuần thú sư kia, dù thế nào cũng nhìn không ra gã ở điểm nào ‘có kinh nghiệm nhất’.
“Quân thúc thúc, Cao thúc thúc, không sai, nó chính là sủng vật của ta.” Một giọng nói trong trẻo ở sau lưng vang lên, Quân Thư Ảnh và Cao Phóng cùng xoay người, liền thấy Thanh Tĩnh một thân áo quần màu tím đang cười híp mắt mà nhìn bọn họ, Sở Kỳ cũng đang đứng ở bên cạnh y.
Sở Kỳ nghe vậy liền không vừa ý: “Không sai, cái gì không sai, khờ đầu khờ não. Nó bộ dáng cao lớn uy phong, nhất định là có huyết thống lang (quan hệ huyết thống với loài lang, sói). Vậy mà ngươi lại đặt cho nó cái tên thật ngốc như vậy.”