Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực

Chương 19 :

Ngày đăng: 20:17 19/04/20


Thạch Lệ cùng với Cầm Anh ở lại Thanh Phong kiếm phái, Tín Vân Thâm cùng mấy vị Đại trưởng lão sau khi cùng nhau thương nghị, liền quyết định nhanh chóng trị bệnh cho Cầm Anh. Cho dù thông tin về quan hệ Thạch Lệ với Vô Cực sơn trang là thật hay giả, trước hết đều phải khiến cho gã mở miệng.



Tín Vân Thâm vừa về đến viện tử, Cao Phóng liền ra đón.



“Tiểu Phóng…” Tín Vân Thâm đóng cửa viện tử lại, có chút nũng nịu mà ôm lấy Cao Phóng, đem mặt chôn ở trên bả vai y, khẽ gọi.



Cao Phóng vỗ vỗ sau lưng hắn: “Có mệt không, vào phòng đi, ta giúp ngươi xoa bóp một chút.”



“Nga.” Tín Vân Thâm ngoan ngoãn gật đầu đi theo Cao Phóng vào phòng, “Ninh Viễn đâu?”



“Thạch Đầu ôm hắn đi rồi, cùng Lân nhi A Tĩnh ở một chỗ, buổi tối cũng sẽ không về. Có Lân nhi ở đó, không cần lo lắng.”



Tín Vân Thâm gật đầu: “Như vậy cũng tốt, mấy tiểu tử quan hệ tốt, sau này lớn lên đối với bọn chúng rất có lợi.”



Cao Phóng nhìn hắn một cái nói: “Làm chưởng môn Thanh Phong phái thật sự chẳng đáng, công việc cực kỳ mệt mỏi, còn khiến thiếu niên cao khiết của ta đang yên đang lành trở nên tầm thường thế này.”



Cao khiết? Tín Vân Thâm cười khan hai tiếng, là ai a?



“Thì ra là ngươi nghĩ ta như vậy a, Tiểu Phóng.” Tín Vân Thâm ngồi trên ghế, ôm chặt eo Cao Phóng, ngửa đầu nhìn y cười nói, “Ta hiện tại cũng không trở nên tầm thường a.”



Cao Phóng nhìn hắn tươi cười nịnh nọt, cũng nhịn không được mặt lộ tiếu ý, đưa tay che kín hai con mắt đen láy kia, cúi đầu xuống, đem đôi môi mang theo ý cười nhẹ nhàng đặt lên trên môi hắn.



Tại một viện tử khác cách đó không xa, Sở Phi Dương đang tò mò vây lấy Quân Thư Ảnh: “Thư Ảnh, lau binh khí a?”



Quân Thư Ảnh thản nhiên nhìn hắn một cái, lại cúi đầu tiếp tục lau lau một đống ám khí đặt la liệt trên bàn, lặng thinh không nói.



Sở Phi Dương chỉ cảm thấy mình bị một phen tai bay vạ gió. Rõ ràng lúc gần tối tâm tình còn rất tốt, nhưng sau khi từ sơn môn trở về Quân Thư Ảnh lại không thèm để ý đến hắn. Tựa hồ là Yến Kỳ chọc giận y. Nhưng mà ̣tại sao mỗi lần y bị Yến Kỳ chọc giận, là y như rằng tai họa lại đổ lên đầu hắn chứ?



Sở Phi Dương dựa vào chiếc bàn Quân Thư Ảnh đang bày ra ám khí, sờ sờ cằm nói: “Yến Kỳ rốt cuộc đã nói gì với ngươi? Ngươi nếu không nói cho ta biết, ta sẽ đi tìm Thanh Lang hỏi một chút.”
Cầm Anh lại lắc đầu, trong mắt hàm chứa một tầng nước mắt như sương: “Trị không được, tộc của ta là y chi bản nguyên (nguồn gốc, gốc rễ của y thuật), các tộc nhân còn không có biện pháp, những người khác căn bản trị không được.”



Cao Phóng chân mày hơi động một chút. Y chi bản nguyên? Khẩu khí thật lớn.



Tín Vân Thâm bỗng nhiên mở miệng nói: “Cho dù những người khác trị không được, thì Cao Phóng nhất định có biện pháp. Cái gì y chi bản nguyên, ta còn chưa bao giờ thấy qua đại phu nào y thuật sánh bằng Cao Phóng, tiểu hài ngươi không cần quá tự đại.” (ai tự đại? =)))



“Hắn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, miệng không che đậy, tuyệt không có ý tứ cố tình đánh giá thấp thần y!” Thạch Lệ lo lắng giải thích.



Cầm Anh chỉ buồn bã cười một tiếng, cắn môi dưới nhìn xung quanh, đi tới bên cửa sổ.



Ngoài cửa sổ buông thõng mấy nhánh cây khô héo, cành lá khô vàng, mầm non còn chưa kịp nhú.



Cầm Anh cắn đầu ngón tay, huyết châu đỏ tươi từ đó rỉ ra.



“Ngươi làm gì vậy, Cầm Anh?” Thạch Lệ xông tới nâng tay hắn lên, khẽ quát.



Cầm Anh nhẹ nhàng tránh ra, đem tay vươn ra ngoài cửa sổ, huyết dịch đỏ tươi nhỏ một giọt, rơi xuống nơi nhánh cây khô héo kia.



Trong nháy mắt, cành cây khô phảng phất giống như có một cỗ xuân tuyền bừng bừng sức sống chảy qua. Đang lúc ánh mắt mọi người còn sửng sốt, lá khô nhanh chóng lìa cành, trên cành nhú ra một mầm mới, lá mới dài ra, màu lục tươi non, trong khoảnh khắc ngay cả nụ hoa cũng xuất hiện, cành cây nở ra từng đóa tiểu hoa vàng nhạt mềm mại.



Cầm Anh quay đầu lại, đôi môi xuất hiện một nụ cười yếu ớt.



“Tộc của ta, chính là y chi bản nguyên.”



_____________oOo_____________



Lời tác giả: Mặc dù mới nhìn thì thấy có thần điêu điêu gì đó, nhưng chúng ta vẫn là võ hiệp, khụ, sẽ không biến thành huyền huyễn, không có thần a quỷ a!