Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực

Chương 32 :

Ngày đăng: 20:18 19/04/20


Thường Thanh môn có một đại trạch chiếm diện tích gần trăm mẫu, sở hữu gia vi như vậy người ở trên giang hồ khó ai có được. Mấy người vừa tới cửa liền có hạ nhân vội vã chạy đi báo tin.



“Phó môn chủ và Ninh Tử đã trở về, biểu tiểu thư cũng đã trở về!”



Chỉ một lát sau liền có hai tỳ nữ chạy tới muốn đem Hà Y trở về hậu viện. Hà Y tuy rằng không muốn ly khai nhưng vì trở ngại nam nữ khác biệt nên chỉ có thể bất đắc dĩ theo hạ nhân rời đi.



Nghiêm Phi và Hạng Ninh Tử bị mang đến chính đường, mấy người Sở Phi Dương là khách, nên được an bài tại khách phòng. Nhưng bọn họ không phải ra ngoài là để để du ngoạn ngắm cảnh nên đương nhiên không chịu thành thật ngồi yên một chỗ. Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh cùng nhau hành động, Trình Tuyết Tường cũng nói muốn đi loanh quanh xem có tung tích Vô Cực sơn trang hay không, Thanh Lang vẫn như cũ phải lưu lại bảo hộ Cao Phóng. Phân công xong xuôi như vậy, rồi ai nấy tự mình hành sự.



Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh đi thẳng đến chính đường, lặng lẽ nhảy lên mái nhà, cúi người xuống nhấc lên một phiến ngói, cùng nhau nhìn xuống dưới.



Phốc hai tiếng, Nghiêm Phi cùng với Hạng Ninh Tử quỳ gối xuống đất, một nam tử trung niên mặt đầy râu ngồi trên cao nhìn xuống hai người đang quỳ phía dưới, sau một lúc lâu mới thở dài một hơi.



“Hai người các ngươi đã biết sai chưa?”



“Cha, con biết sai rồi.” Nghiêm Phi thành thật nói.



Hạng Ninh Tử khinh bỉ nhìn hắn một cái, nghển cổ nói: “Chúng ta làm sai chỗ nào? Rõ ràng là sư phụ người già rồi nên hồ đồ, hảo hảo làm Thường Thanh môn chủ không muốn, lại muốn đi làm tay sai cho tà môn ma đạo! Lão nhân gia người muốn ta nhận sai cũng là phải có đạo lý mới được, còn nếu muốn bức ta nhận sai, đồ đệ không phục!”



Sở Phi Dương ở phía trên nghe vậy đầu lông mày giật lên, thấp giọng nói: “Tiểu tử này thật là một tên lăng đầu thanh.” Quân Thư Ảnh chẳng nói đúng sai. Sở Phi Dương lại gật gù, vừa cười vừa nói: “Bất quá ta thích.” =)) (lăng đầu thanh: kẻ không có đầu óc suy nghĩ, phán đoán).




Trình Tuyết Tường nghe vậy khẽ mím môi, vẫn là gật đầu cười. Cuối cùng dẫn theo Sở Phi Dương và Thanh Lang đi tới nơi hắn vừa rồi phát hiện ra, ba người bọn họ vừa mới đi khỏi Quân Thư Ảnh liền từ phòng trong đi ra.



Y vốn là muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng một thân phong trần mệt mỏi hết sức khó chịu, nằm một lát mà cảm thấy càng thêm ngột ngạt, ngủ không được.



Vì ngủ không được nên mới ra ngoài tìm Sở Phi Dương. Ngủ không được lại đi tìm Sở Phi Dương, chuyện này hình như cũng không ra làm sao nhưng mà Quân Thư Ảnh không suy nghĩ nhiều như vậy, muốn tìm liền đi tìm.



Trong phòng không có ai, Quân Thư Ảnh càng cảm thấy toàn thân không thoải mái, có chút buồn bực, liền ra khỏi viện tử, hướng nơi có gió mà đi, cuối cùng cũng tới một lương đình.



Lương đình xây trên một cái hồ nhân tạo nhỏ, nơi này tầm nhìn rộng rãi, gió mát hiu hiu, mồ hôi trên người được gió thổi qua, bất giác một trận sảng khoái.



Dù sao lúc này không có việc gì để làm, Sở Phi Dương cũng chẳng biết đã đi đâu, Quân Thư Ảnh buồn chán ngồi trong lương đình, hưởng thụ một chút gió lạnh.



Vài mảnh váy áo màu hồng đằng sau một thân cây cách không xa lương đình chợt lóe lên. Hà Y đã đổi một bộ xiêm y sạch sẽ, lúc này đang dựa vào thân cây, một tay vỗ vỗ khuôn ngực đang không ngừng phập phồng.



“Biểu tiểu thư, là hắn sao, là hắn sao?!” Tỳ nữ bên cạnh kéo tay áo Hà Y, ló đầu nhìn về phía bóng dáng trong lương đình, hưng phấn thấp giọng hỏi.



Hà Y gật gật đầu. Nàng vốn là mang theo tỳ nữ đến bên hồ giải sầu, một lời tâm sự bộc bạch tất thảy với tỳ nữ từ nhỏ đã cùng nàng lớn lên, cũng không nghĩ đang tâm tâm niệm niệm thì người kia lại xuất hiện ngay trước mắt, quá kích động nên vội vàng trốn ở phía sau thân cây.