Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực
Chương 36 :
Ngày đăng: 20:18 19/04/20
Cả một đoàn người đứng chờ từ sáng sớm đến giữa trưa nhưng người tiếp dẫn của Vô Cực sơn trang vẫn chưa tới.
Hạng Ninh Tử đã bắt đầu mất kiên nhẫn, thầm oán giận: “Những kẻ này cũng quá khinh người, thật là đáng ghét.”
Mở miệng nhưng không có ai đáp lời, Hạng Ninh Tử không khỏi có chút mất hứng, liền đưa tay thọt thọt Trình Tuyết Tường đang đứng ở phía trước: “Này, huynh nói xem có đúng không?”
Trình Tuyết Tường quay đầu nhìn y, chẳng nói chẳng rằng mà chỉ cười cười rồi quay mặt trở lại. Hạng Ninh Tử hậm hực thu tay về, nghiêm chỉnh đứng yên một chỗ.
Tiết mục xen giữa này vừa mới kết thúc, chợt thấy hai dải bạch luyện từ không trung phía đại môn bay tới, trải xuống đỉnh đầu mọi người. Rõ ràng lơ lửng giữa không trung nhưng lại bằng phẳng như trải dưới mặt đất, không một gợn sóng.
Sở Phi Dương lắc đầu, nhìn Quân Thư Ảnh cười nhẹ: “Đây nhất định lại là hai nữ tử đêm hôm đó, chỉ thích màu mè diễn trò bịt mắt người.”
Trong lúc hắn nói thì Thánh Cô Vô Cực sơn trang kia đã từ đằng xa lướt nhẹ đến, vững vàng đáp xuống dải bạch luyện, y phục thanh nhã khẽ bay trong gió, tư thế từ trên cao nhìn xuống mọi người thoáng như tiên giáng trần, chẳng ai có thể nghĩ rằng trước đó không lâu nàng đã từng ngâm mình ở giữa đầm lầy đầy rẫy vật cực độc.
“Ai là môn chủ Thường Thanh môn Nghiêm Trực, còn không mau ra bái kiến Thánh Cô!”
Thiếu nữ tên gọi Ngọc nhi đứng ở trên cao, mở miệng quát.
Môn chủ Thường Thanh môn bước lên trước vài bước, khom lưng bái lạy: “Chính là lão phu, lão phu bái kiến Thánh Cô.”
“Lão đầu, ngươi nếu đã muốn đầu nhập Vô Cực sơn trang thì ngươi chính là nô tài của Vô Cực sơn trang. Gặp Thánh Cô tại sao không quỳ?” Ngọc nhi lại vừa cười vừa hăm doạ.
“Yêu nữ, ngươi chớ nên quá phận!” Hạng Ninh Tử không thể nhịn được nữa hô to một tiếng, khiến mọi người cũng xôn xao.
Vừa mới khôi phục thần chí, mọi người đưa mắt nhìn nhau, chúng đệ tử Thường Thanh môn vốn là vẫn còn huyên náo bất phục thì nay không một chút ngần ngại khom lưng trước Thánh Cô, đồng thanh nói: “Nguyện dốc sức vì Thánh Cô!”
Thánh Cô kia không đáp, lập tức phi thân rời đi, chỉ còn lại Ngọc nhi lúc này cùng một đội tỳ nữ dẫn theo đoàn người Thường Thanh môn lên đường đi tới Vô Cực sơn trang.
Đoàn người đi nửa tháng, dọc đường đều có người Vô Cực sơn trang trông giữ, thỉnh thoảng Thánh Cô đi phía trước lại ngâm xướng một khúc huyền bí cổ xưa. Mấy người Sở Phi Dương không tiện ra mặt bàn bạc, chỉ yên phận nhìn xem bọn chúng còn sử dụng những thủ đoạn lừa bịp gì.
Nửa tháng trôi qua, đoàn người dần dần tách khỏi nơi mọi người quận tụ, tới một ngọn núi không biết tên. Càng đi sâu hơn vào trong lại càng có ít người qua lại, độc xà mãnh thú càng nhiều hơn.
“Ta có một loại dự cảm không tốt.” Quân Thư Ảnh nói.
Sở Phi Dương một tay gạt mấy nhánh cây đang rủ xuống chắn đường, lại vung kiếm chém đứt bụi cây dưới chân, quay đầu nhìn y: “Cái gì?”
“Lần trước đến sư môn của đại sư phụ ngươi là xuống biển, lần này lại lên rừng, cảm thấy không phải là chuyện tốt.” Quân Thư Ảnh ôm cánh tay ngưng trọng nói.
Thanh Lang xách theo một thanh kiếm chen chúc tới gần, đưa tay lau trán, nói với Sở Phi Dương: “Này, Sở huynh nhanh lên, đưa cho hắn một thanh tiểu đao tiểu kiếm hay búa rìu gì đó cũng được. Mọi người đều đang mở đường, huynh lại để hắn nhàn hạ đứng ở đây a, còn mở miệng châm chọc người.”
Quân Thư Ảnh vẻ mặt bình tĩnh đưa tay đẩy Thanh Lang ra, cũng không thèm nhìn y mà bước đến bên cạnh Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương bất đắc dĩ cười cười với Thanh Lang rồi lại giơ kiếm tiếp tục vừa đi vừa chém bụi cây cỏ dại.
Đoàn người ở trong núi đi thêm hai ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng vài căn nhà lúc ẩn lúc hiện.