Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực

Chương 40 :

Ngày đăng: 20:18 19/04/20


Thanh âm từ động khẩu tối đen truyền ra mỗi lúc một lớn dần, nghe giống như tiếng một vật gì đó rạch lên thạch bích, một đường vọng lại, hết sức chói tai.



Sở Phi Dương bất động thanh sắc đem Quân Thư Ảnh ngăn ở phía sau, Quân Thư Ảnh cũng không cho đó là xem thường, chẳng buồn tức giận mà một mực đứng ở phía sau hắn, ló đầu nhìn về phía động khẩu phát ra âm thanh.



Trong sơn động tuy có ánh sáng nhàn nhạt nhưng quá yếu ớt, hoàn toàn không thể nhìn rõ sự vật bên trong động khẩu kia. Cho nên khi thấy được bóng dáng vật đó từ trong động khẩu xuất hiện thì gần như đã là chính giữa tầm nhìn của mọi người.



Sở Phi Dương và Thanh Lang nắm lấy kiếm, toàn thân căng cứng, dự định bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay, đoạt lấy thủ cấp kẻ địch.



Ám khí trong tay Quân Thư Ảnh cũng gần như sắp phóng ra, cho đến khi hai đạo bóng dáng kia bổ nhào về phía trước mọi người mới vỡ lẽ.



“Cao Phóng?!” Quân Thư Ảnh kêu lên một tiếng, vội vàng bước lên phía trước đỡ lấy Cao Phóng.



Người còn lại cũng không cần phải nói, chính là Trình minh chủ Trình Tuyết Tường.



Hắn một tay dìu lấy Cao Phóng, một tay nắm Ảnh Nhẫn kiếm, lúc này cũng vô lực ngã trên mặt đất, nhìn qua đúng là kiệt sức bất kham.



Thanh âm vừa rồi có lẽ là do hắn dùng Ảnh Nhẫn ma sát lên vách động tạo thành. Đúng như dự đoán, Trình Tuyết Tường thở phì phò, đau lòng ôm lấy Ảnh Nhẫn, giơ lên phía ánh sáng yếu ớt trong động xem xét.



Cao Phóng tựa vào vách động nghỉ ngơi một lát đã hồi phục lại, nhưng nhìn qua vẫn là thấy hết sức mệt mỏi.




Dù sao cũng chẳng ai biết những thông đạo này dẫn tới đâu, đi lối nào thì cũng như nhau, vì vậy đối với đề nghị của Trình Tuyết Tường mọi người cũng không có dị nghị. Để Thanh Lang cầm đuốc đi ở phía trước, mấy người trước sau tiến vào thông đạo chật hẹp.



Vốn là không có ánh sáng, nhìn không rõ sự vật trong động, hiện giờ được ánh lửa soi sáng, mới thấy rõ trên vách và trên đính động, côn trùng bò qua bò lại chi chít khiến người ta thấy mà khiếp sợ.



Quân Thư Ảnh có chút không thoải mái, trong động quá mức chật hẹp, có nhiều chỗ cơ thể cố cũng không tránh được cọ xát lên vách động, y đối với những loại côn trùng không biết sợ mà cứ bám lấy người thế này thì thật sự cảm thấy ngứa ngáy. Sở Phi Dương nhận ra y khó chịu, không khỏi muốn trêu ghẹo.



“Ngươi trước kia chẳng phải là từng luyện qua bản lĩnh khống chế những loại côn trùng này sao? Khi đó tại sao không thấy ngươi khó chịu?” Hắn nhớ rõ ràng, khi đó Quân Thư Ảnh gọi tới một đám độc trùng để công kích hắn, một tiểu bộ dạng ngoan độc.



Quân Thư Ảnh giơ tay phủi đi một con côn trùng dài bằng ngón tay rơi xuống bả vai, lành lạnh trừng mắt nhìn Sở Phi Dương, nói: “Ngươi không khó chịu thì đừng trốn tránh a.” Người gặp côn trùng mà lúng túng như thợ vụng mất kim, lúc này còn cười người khác thì thật sự là không có sức thuyết phục.



Trình Tuyết Tường đi ở phía trước hai người, giơ Ảnh Nhẫn lên, một kiếm đâm chết một con cự trùng hình dạng ký quái, con vật kia trước khi chết vẫn còn không cam lòng giương lên một đôi càng lớn muốm bám lấy hắn.



Trình Tuyết Tường vẻ mặt khinh bỉ khều nó từ mặt đất lên, quay người lại nói với Quân Thư Ảnh: “Trong động này sâu trùng rất đáng sợ, không biết có độc hay không, Thư Ảnh công tử cẩn thận.”



Quân Thư Ảnh gật đầu. Sở Phi Dương không khỏi buồn bực, Trình minh chủ bản thân sao có thể biểu hiện quá mức như vậy chứ? Người này nhất định là cố ý!



Mấy người đi dọc theo thông đạo, may mà một đường không gặp trắc trở gì, đi thêm một lát cuối cùng cũng đã thấy lối ra ở phía trước.