Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực
Chương 43 :
Ngày đăng: 20:18 19/04/20
Trong lúc Quân Thư Ảnh hôn mê, Thanh Lang và Trình Tuyết Tường dùng mọi biện pháp cũng không thể tìm được đường quay lại.
“Sở huynh sẽ không sao.” Thanh Lang dựa lưng vào tấm thạch bích băng lãnh chẳng biết là thật hay ảo, trầm mặc một hồi mới mở miệng nói, “Hắn nhất định có biện pháp ra ngoài. Người này cũng không phải thuộc dạng người tốt yểu mệnh, nhưng hắn đầy một bụng suy nghĩ vì người khác, chính cái này lại là tai họa.” Thanh Lang nói xong thì nghiến răng nghiến lợi, “Từ xưa đến nay chưa có kẻ nào có thể dễ dàng lừa gạt bổn giáo chủ như vậy, món nợ này ta nhất định phải cùng hắn hảo hảo tính toán.”
Trình Tuyết Tường gật đầu rồi nhìn về phía Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh vẫn còn hôn mê, Cao Phóng ngồi bên cạnh để y dựa vào vai mình rồi từ trong túi mang theo bên người lấy ra một viên dược hoàn nhét vào miệng Quân Thư Ảnh.
Thanh Lang đi tới, nắm cổ tay Quân Thư Ảnh lên xem mạch rồi cùng y tương đối lòng bàn tay, giúp y kéo nội lực đang chạy loạn trong cơ thể tuần tự trở lại bình thường.
Chỉ một lát sau, Quân Thư Ảnh cũng từ từ tỉnh lại.
“Giáo chủ.” Cao Phóng khẽ gọi một tiếng.
Quân Thư Ảnh nhìn y, lại nhìn về phía Thanh Lang và Trình Tuyết Tường đang đứng gần đó, chớp mắt hồi tưởng lại sự tình.
Vừa rồi y hoảng loạn tới nỗi khí công tâm, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma. Quân Thư Ảnh lúc này đã tỉnh táo trở lại, Thanh Lang và Trình Tuyết Tường cũng thở phào nhẹ nhõm.
Quân Thư Ảnh đang muốn đứng dậy, đột nhiên khựng lại, ngửa mặt lên, nhìn chằm chằm.
Thanh Lang cho rằng y vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, đang muốn nắm lấy tay y thì Quân Thư Ảnh lại đột nhiên chỉ tay về phía đỉnh động trước mặt, nói: “Nhìn đi!”
Thanh Lang cảm thấy kỳ quái, người này lưng cong rõ ràng chạy rất nhanh nhưng tiếp cận thì lại không cảm nhận được nội lực mà hắn phát ra. Xem ra kẻ này không phải đang dùng khinh công để chạy trốn, ngược lại rất giống một loài động vật, chỉ dựa vào tứ chi linh hoạt để thoát khỏi sự truy đuổi của mấy vị cao thủ võ lâm.
Quân Thư Ảnh dẫn theo Cao Phóng nên không thể chạy nhanh, mắt thấy Thanh Lang vài lần thiếu chút nữa là bắt được kẻ lạ mặt nhưng lại để hắn chạy thoát thì y không nhịn được nữa.
Quân Thư Ảnh lấy ra ngân châm, thừa cơ hội phóng về phía bóng dáng quái dị kia. Ngân châm sượt qua bả vai Thanh Lang thẳng tắp bay về phía trước, chỉ nghe một tiếng gầm rú, ba đầu ngân châm đã găm vào thân thể kia.
Bị trúng đòn nhưng hắn cũng chỉ lắc lư vài cái, bám lấy tiêm thạch để giữ thăng bằng cơ thể rồi lại lập tức lao vào bó6ng tối.
Thanh Lang vẫn muốn tiếp tục truy đuổi nhưng trước mặt lại nhào tới một bóng người khác, đến gần mới phát hiện hóa ra là Hạng Ninh Tử một thân nhếch nhác.
“Thanh đại ca, Trình đại ca!” Hạng Ninh Tử hô to gọi nhỏ mà lao đến, dang hai tay ra chặn mấy người lại: “Đừng đuổi theo nữa, hắn không có nguy hại gì!”
“Hắn rốt cuộc là thứ gì? Thậm chí ám khí tẩm độc cũng không thể đánh ngã?” Quân Thư Ảnh cũng dẫn theo Cao Phóng chạy tới, oán hận nói.
“Quân đại ca, người đó là… là nhi tử của sư phụ ta, tên gọi Hứa Lệ.” Hạng Ninh Tử nói, thần sắc có một chút thương tâm xót xa.
Cao Phóng nhíu mày: “Hạng Ninh Tử, sơn động này rốt cuộc là sao? Sư phụ ngươi đâu?”
“Về sơn động này… vừa rồi sư phụ đã nói với ta về nó.” Hạng Ninh Tử gãi trán, bắt đầu kể lại lai lịch của sơn động này.