Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực

Chương 45 :

Ngày đăng: 20:18 19/04/20


Quân Thư Ảnh lặng lẽ nhìn hắn, đôi mắt hắc bạch phân minh gần như không chớp.



Sở Phi Dương một tay nắm lấy bả vai y, một tay quơ quơ trước mặt y, khẽ búng: “Thư Ảnh, hoàn hồn!”



Quân Thư Ảnh không thèm để ý, ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía Cao Phóng, trong khi tay chỉ vào Sở Phi Dương, hỏi: “Ngươi có nhìn thấy không?”



Cao Phóng gật gật, vẻ mặt có chút bực bội. Vừa rồi y hết sức cảnh giác, vì vậy lúc người này từ dưới nước ngoi lên y đã muốn đem dược phấn tung ra. Sau khi nhận ra đó là Sở Phi Dương thì cũng đã không kịp thu hồi nữa rồi, chỉ có thể đổi hướng, tung xuống mặt nước.



Lãng phí một bọc hảo dược, Cao Phóng đương nhiên cảm thấy bực bội.



Quân Thư Ảnh hỏi xong nhưng vẻ mặt vẫn không tin tưởng. Sở Phi Dương chỉ có thể bất đắc dĩ cười một tiếng, dang hai tay ra tiến lại gần y, thở dài nói: “Thư Ảnh, thực sự là ta, đây không phải là ảo ảnh của ngươi, thực xin lỗi đã khiến ngươi lo lắng… Ai! Thư Ảnh, đau! Ngươi cái tên gia hỏa này, ra tay đủ nặng a!”



Sở Phi Dương vốn là muốn dang tay ôm lấy Quân Thư Ảnh lại bị y không chút lưu tình mà hung hăng nhéo một cái.



Quân Thư Ảnh vẫn có phần không chắc chắn, thầm thì: “Ta xem xem là thật hay là giả.”



Sở Phi Dương ôm lấy cánh tay chịu khổ lắc đầu. Hơn một lần Quân Thư Ảnh trúng ảo ảnh, tuy rằng lần đầu thượng cẳng chân hạ cẳng tay nhưng cuối cùng vẫn là bổ nhào về phía trước yêu thương ôm lấy hắn, thật sự là ngọt không tả nổi. Ngược lại lần này đối xử thật là băng hỏa lưỡng trọng thiên a.



Bọn họ ở bên này hổ nháo một hồi thì Thanh Lang và Trình Tuyết Tường cũng đã bơi qua, Hứa Trực bị đánh ngất đang được Hạng Ninh Tử cõng trên lưng.



Thanh Lang có vẻ kích động, nhìn Sở Phi Dương mà nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng buông lời: “Bây giờ không phải là lúc tính nợ. Nhưng bổn giáo chủ đã ghi lại khoản này. Đâu ai cần ngươi xả thân vì nghĩa!” Suy nghĩ một chút thấy vẫn chưa thoả mãn, nhịn không được lại mỉa mai: “Không ngờ đường đường Sở đại hiệp đầy một miệng nói bậy mà mặt cũng không hề biến sắc, nói về bản lĩnh gạt người, trong tà giáo của ta đây cũng khó có kẻ nào vượt qua được Sở đại hiệp. Bổn giáo chủ lúc trước thật sự là coi thường Sở đại hiệp.”



Sở Phi Dương hiểu rằng một khi mọi người phát hiện ra chiêu ‘lừa gạt’ kia của hắn thì nhất định sẽ lo lắng nhưng đây cũng là biện pháp duy nhất. Bởi vì là ảo ảnh, người biết sẽ không thể thoát ra ngoài, chỉ có không biết mới có thể.



Vì vậy hắn không thể cùng ai đó bàn bạc, buộc phải chuyên quyền độc đoán.




Trong sơn động, giường đá và dạ minh châu cũng được bày trí giống vật thật, giữa sơn động cũng có một bàn đá. Mấy người hình dáng nhỏ bé đang đứng xung quanh bàn đá tỉ mỉ xem xét.



_____________oOo_____________



Lời tác giả: Tiếp tục tiểu ngoại truyện kia…



02



Một ngày kia, cuối thu khí sảng, tới tiết Trung thu.



Tín Vân Thâm phái người đến mời cả nhà Đại sư huynh lên núi ăn cơm.



Xét thấy gia đình Đại sư huynh hai nam nhân và hai tiểu tử rất đặc biệt, nhà lão Sở mà lên núi ăn cơm là hoạt động được mọi người chú ý nhiều nhất. Vì vậy Đại sư huynh rất vui vẻ mang theo một lớn hai nhỏ lên núi.



Cơm được dọn ra, Tín lão nhân ngồi ngay ngắn ở vị trí người chủ trì, trên mặt hồng quang, nhìn xuống phía dưới con cháu đầy cả sảnh đường, hết sức vui vẻ.



Cua lần lượt được đưa lên. Quân Thư Ảnh nhìn chằm chằm mấy con đại cua đỏ hồng nằm trong mâm, lỗ mũi lập tức như ngửi thấy độc khí, nhịn xuống nhịn xuống.



Cuối cùng thật sự nhịn không được nữa, bịt miệng chạy thẳng ra ngoài.



Sở Phi Dương ngay sau đó cười cười xin phép, rồi cũng chạy theo. Tín Vân Thâm và Cao Tiểu Phóng kỳ thực hết sức thông cảm, bởi vì bọn họ cũng đã phải ăn đại cua cả tháng nay rồi.



Chỉ có Tín lão nhân, vẻ mặt kinh sợ nhìn Quân Thư Ảnh đang cướp đường lao đi, sau một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, nhìn ba đứa trẻ đang ăn cơm, nét mặt lại lộ ra một tia hỉ sắc.