Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực
Chương 47 :
Ngày đăng: 20:18 19/04/20
Sở Phi Dương ôm lấy Quân Thư Ảnh, ngôn ngữ vào lúc này không còn ý nghĩa, giải thích cũng không đủ trọng lượng nhưng Quân Thư Ảnh hiểu được cái ôm thật chặt đến phát đau trên vai kia là có ngụ ý gì.
Hai người không biết đã ngồi bao lâu, Sở Phi Dương đặt cằm lên trán Quân Thư Ảnh, đưa mắt quan sát xung quanh.
Thanh Lang và Trình Tuyết Tường cũng bắt đầu xem xét khắp nơi, dường như ngoại trừ thạch nữu nằm trên bàn đá thì không còn cơ quan ngầm nào khác.
Sau một hồi buồn bã ôm Sở Phi Dương, tinh thần Quân Thư Ảnh cũng đã ổn định trở lại, Sở Phi Dương thở dài tiếc nuối không thôi vì khoảnh khắc ngọt ngào đã trôi qua.
Quân Thư Ảnh chống tay xuống nền đất muốn đứng dậy lại bị Sở Phi Dương tâm địa xấu xa kéo ngược trở lại khiến y trượt chân ngã lên người hắn.
Chỉ có điều còn chưa kịp nổi nóng thì Quân Thư Ảnh đã sửng sốt nói: “Đây là cái gì?”
Y nhấc tay lên, cúi người nhìn kỹ dưới mặt đất. Sở Phi Dương cũng không tiếp tục ồn ão nữa, cúi xuống nhìn theo.
“Giống như một cái rãnh mỏng.” Sở Phi Dương dùng tay phủi phủi trên mặt đất, tỉ mỉ xem xét.
Thanh Lang và Trình Tuyết Tường nghe được tiếng động, liền chạy tới.
“Sở huynh, phát hiện gì sao?”
Sở Phi Dương khoát tay, đi qua bên kia nhìn hoa văn ở trên ở mép bàn đá lúc trước bị dịch thể màu đỏ nhuộm lên, suy nghĩ một lát, khuôn mặt bỗng nhiên lộ ra nét tươi cười: “Ta có lẽ đã minh bạch dụng ý của người bố trí trận pháp này.”
Huyết dịch của mọi người rất nhanh theo những rãnh nhỏ được khắc trên mặt đất mà nhuộm đỏ lên hoa văn.
Bốn chữ nhân nghĩa lương thiện đồng dạng khắc trên mặt đất trong khoảnh khắc được máu tươi nhuộm đỏ càng trở nên rõ nét.
Cho đến khi tất cả hoa văn trên mặt đất đều bị nhuộm đỏ, sau một lúc lâu chờ đợi, mới bắt đầu ầm ầm vang lên tiếng cơ quan chuyển động.
Sở Phi Dương bắt lấy tay Quân Thư Ảnh, giúp y băng bó sơ qua rồi nắm chặt lại. Mọi người toàn bộ đều cảnh giác chờ đợi.
Thanh âm ầm ầm càng ngày càng lớn, đến nỗi tưởng chừng như đinh tai nhức óc, không biết cơ quan này rốt cuộc lớn đến mức độ nào.
Chợt cảm thấy sơn động hơi lắc lư, tất cả mọi người trừng lớn hai mắt, cẩn thận ứng đối với bất cứ biến cố nào có thể xảy ra.
Không biết qua bao lâu, hốc mắt mở to đến nỗi đã cay cay nhưng cơ quan vẫn chưa thấy xuất hiện, chỉ có âm thanh kẽo kẹt vang lên từng chút một.
Thanh Lang không nhịn được đạp mạnh lên tường một cái: “Thanh âm này không bình thường, chẳng lẽ đại môn lâu ngày không được mở nên hỏng rồi?”
Y vừa dứt lời, cơ quan kia ngược lại nhờ cú đạp đó của y mà quả nhiên bắt đầu thông thuận, sau mấy tiếng răng rắc vang lên, một bên vách động bắt đầu chậm rãi hạ xuống.
Dương quang đã lâu không thấy rốt cuộc cũng đã chiếu tới.