Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực
Chương 53 :
Ngày đăng: 20:18 19/04/20
Tác giả: Nam Phong Ca
Thanh Lang dẫn theo Cao Phóng một đường chạy tới nơi ở của những người nô phó. Đó là một viện tử cũ nát hoang vu, trong viện cỏ dại mọc tràn lan, không hề giống nơi người ở.
Thanh Lang để Cao Phóng đi phía sau, y thuận tay đẩy ra một cánh cửa, một cỗ mùi khó chịu lập tức xộc vào mũi.
Cao Phóng từ phía sau Thanh Lang ló đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy trong phòng người nằm ngủ la liệt, nam nữ đều có. Trong phòng không có giường, chỉ có rơm rạ và vài cọng lông ngỗng gì đó làm đệm lót.
Nghe thấy tiếng động, chỉ có vài người nằm gần cửa ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi lại gục xuống, biểu hiện giống như đối với chuyện không liên quan đến mình.
Thanh Lang nhíu mày lùi về phía sau mấy bước, thứ mùi này rất khó chịu, y đường đường là Thiên Nhất giáo giáo chủ không cần phải tự ủy khuất chính mình.
Cao Phóng ngược lại không thèm để ý, đạp một cước tiến vào, ngồi xổm xuống quan sát hai người nằm ngay dưới chân.
“Những người này giống Cầm Anh, tựa hồ trúng cùng một loại độc.” Cao Phóng quay đầu nói với Thanh Lang.
Thanh Lang đang muốn đáp lời thì xa xa bỗng nhiên vang lên mấy tiếng líu lo, nhỏ đến nỗi cơ hồ bên trong đại trang ồn ào này nếu không chú ý lắng nghe thì không thể nhận ra được.
Đó là ám hiệu mà y và mấy người Sở Phi Dương sử dụng. Thanh Lang ngưng thần tập trung lắng tai nghe một lát, rồi nói với Cao Phóng: “Hãy khoan để ý tới việc này, Phi Dương gọi chúng ta trở lại, không biết bọn họ bên đó xảy ra chuyện gì, mau đi thôi.”
Cao Phóng vẻ mặt không đành lòng nhìn những người đang nằm dưới đất, bọn họ áo quần rách rưới, sắc mặt mệt mỏi, xung quanh tản ra một cỗ tuyệt vọng nhàn nhạt khiến người khác hít thở không thông.
“Đi thôi.” Thanh Lang kéo Cao Phóng đứng dậy, dẫn theo y cùng rời đi.
Cao Phóng sớm đã cảm thấy hết sức uể oải, nghe vậy liền chớp chớp hốc mắt khô khốc, gật đầu rồi tựa vào người Quân Thư Ảnh ngủ một lát.
Một đêm mai phục trên xà nhà không nói chuyện. Trời vừa hửng sáng liền có người tiến vào, ở bên bàn dược gấp rút làm việc.
Cao Phóng ngủ một giấc đã đủ tinh thần, tỉ mỉ quan sát từng động tác của người này, lấy dược gì, lấy bao nhiêu, rồi đem phương pháp phối chế độc dược ghi chép lại cẩn thận.
Chờ đến khi Cao Phóng gật đầu, Thanh Lang liền làm ra một chút động, đánh lạc hướng những tên thủ vệ, người trong phòng cũng vội vã thu dọn dược vùa mới tán rồi vội vã rời đi.
Mấy người Sở Phi Dương thừa dịp lẻn ra ngoài, lúc này cũng đã là giữa trưa, mọi người liền trở lại chỗ ở của La đại tiểu thư tạm thời ẩn náu, để Cao Phóng có thời gian tìm ra giải dược.
Tựa hồ với vị trí của Tào bang nên La đại tiểu thư được đối đãi cũng không tệ, chỉ có một người mà được an bài trong một viện tử nhỏ thanh u, bên trong còn có mấy gian phòng trống.
Cao Phóng bắt đầu tìm hiểu phương pháp phối chế độc dược còn những người khác đều tự mình tìm nơi nghỉ ngơi dưỡng sức.
Quân Thư Ảnh đương nhiên đi theo Sở Phi Dương tìm một gian phòng trống. Trình Tuyết Tường dừng bước, xoay người sang hướng khác, chỉ có thanh âm truyền đến: “Các ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta ra ngoài xem xét tình hình một chút.” Thân ảnh lập tức biến mất.
Quân Thư Ảnh ngoảnh lại nhìn thì bị Sở Phi Dương nắm lấy bả vai kéo vào phòng. Đóng cửa lại, Sở Phi Dương nói: “Thư Ảnh, chúng ta ngủ một giấc đi, chờ khi Cao Phóng chế ra giải dược, chỉ sợ sẽ có một trận ác chiến.”
Quân Thư Ảnh y phục chỉnh tề nằm trên giường, Sở Phi Dương ngồi xuống bên cạnh hôn nhẹ lên trán y sau đó di chuyển tới miệng, ôn nhu triền miên một hồi, hai trán tương để, hắn thấp giọng nói: “Ngủ đi, ta ở đây canh chừng ngươi.”
_________________