Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực
Chương 59 :
Ngày đăng: 20:18 19/04/20
Tác giả: Nam Phong Ca
Sở Phi Dương ngẩng đầu nhìn lên. Bất ngờ, trang chủ Vô Cực thần bí tột cùng lại là một mỹ phụ trung niên.
Gò má có vẻ gầy guộc, làn môi mỏng mím chặt lạnh lùng uy nghiêm, mắt phượng sắc lạnh quét qua nghiễm tràng, chân mày giống như mang theo lợi tiến băng sương, nhìn khắp nơi chúng nhân đang im phăng phắc.
“Nữ nhân?” Thanh Lang vô cùng kinh ngạc nói.
Những người xung quanh thần tình mơ hồ cũng đưa mắt nhìn nhau, xem ra trước đó cũng chưa từng thấy qua diện mạo thực sự của vị Vô Cực trang chủ này.
Vô cực trang chủ cước bộ nhẹ nhàng, từ trên bậc thang chậm rãi bước xuống đài cao đồ sộ sớm đã được dựng lên, bài trí khéo léo.
Ngọc nhi không biết từ đâu bước lên đỡ lấy Vô Cực trang chủ tiến về phía tọa ỷ hồ bì (ghế tựa bọc da cáo).
Trung niên mỹ phụ khẽ phất tay áo, xoay người ngồi xuống ghế.
Nàng chậm rãi đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi mới phát ra âm thanh: “Thánh Cô ở chỗ nào?”
Bốn người trà trộn ở phía dưới tinh thần đều lay động, quả nhiên đã đến lúc Thánh Cô hiện thân rồi.
Vô Cực trang chủ vừa dứt lời, ở một góc nghiễm tràng bất ngờ phát sinh hỗn loạn, thanh âm hỗn độn vọng lại. Một đạo thanh linh nữ thanh truyền ra: “Nữ nhi ở đây, nữ nhi chúc trang chủ phúc thọ vô cực! Nữ nhi lần này đi Trung Nguyên, may mắn không làm nhục mệnh, đem người này trở về sơn trang, làm lễ vật mừng thọ trang chủ!”
“Viên cô nương, ngươi vì sao…” Thanh âm của một nam tử đang luống cuống nhưng lại bị cắt ngang.
Trình Tuyết Tường nghe xong thanh âm này cả người chấn động, đột nhiên ngẩng cao đầu cố gắng nhìn về phía đó.
“Tứ Phương trại?” Viên Khang Thọ lẩm bẩm, “Ngươi là… trại chủ Tứ Phương trại…” Rốt cuộc trong trí nhớ cũng tìm ra một tia quen thuộc, Viên Khang Thọ buột miệng nói ra một cái tên: “Trì Oanh!”
Một đạo bạch luyện (dải lụa màu trắng) chớp mắt đã quấn lên cổ Viên Khang Thọ, giờ phút này đột nhiên khựng lại.
Vô Cực trang chủ hiện ra thần sắc phức tạp, nàng còn chưa mở miệng, một đạo bóng dáng đột nhiên từ trong đám người phía dưới nhảy lên, khí thế sắc bén vọt lên đài cao.
Trình Tuyết Tường trong tay cầm Ảnh Nhẫn, dưới chân vận lực, bay vụt qua đỉnh đầu mọi người.
Tại thời điểm Vô Cực trang chủ bạo nộ, hắn không thể kiềm chế hơn được nữa, chẳng quan tâm đến ba người kia mà một mình nhảy vọt lên, phi thân lên đài cao.
“Tuyết nhi…” Viên Khang Thọ nhìn thấy hắn, mở miệng kêu lên.
Trong đám người trà trộn có người của Võ Lâm minh, nhưng không hề khiến cho Vô Cực trang chủ ngạc nhiên hay lúng túng. Nàng ngăn lại một đòn sắc bén của Trình Tuyết Tường vung tới, thu hồi bạch luyện rồi ngồi trở lại ghế. Mấy tên đệ tử Vô Cực nhanh chóng tiến lên, che chắn trước người nàng.
“Sư phụ, người không sao chứ?” Trình Tuyết Tường đỡ lấy Viên Khang Thọ, lo lắng hỏi, “Người như thế nào lại tới đây?”
Viên Khang Thọ thở dài não nề, nhìn về phía Thánh Cô vẫn đang đứng ở một bên chứng kiến sự việc, lắc đầu nói: “Vi sư không cảnh giác nên trúng mưu.”
Thanh âm lạnh nhạt của Vô Cực trang chủ vào lúc này lại vang lên: “Tốt lắm, Viên Khang Thọ, ngươi tiếp tục thăm hỏi đồ tử đồ tôn duy nhất của ngươi đi. Sau ngày hôm nay, Võ lâm minh nếu không còn hậu thế thì võ lâm Trung Nguyên chắc chắn sẽ máu chảy thành sông, vĩnh viễn không được an bình!”
“Trang chủ, lời nói cũng đừng quá vẹn toàn mới phải.” Một đạo thanh âm khác lại vang lên giữa trời, mọi người đang huyên náo thoáng chốc bị nội lực của thanh âm này làm cho chấn động, rốt cuộc im bặt.
Rõ ràng chưa kịp cảm thấy một tia uy chấn thì đã phảng phất có áp lực từ bốn phía dồn lại. Cảm giác áp bách này vừa nhu hòa như nước lại vừa triền miên không dứt, tiếp nhận trong một khoảnh khắc nhưng lại không thể dùng lời nào để diễn tả.
Ba đạo bóng dáng từ trong đám người chợt lóe lên, như chim yến đạp gió, chớp mắt đã đứng trên đài cao.