Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực

Chương 64 :

Ngày đăng: 20:18 19/04/20


Thời điểm thái dương lặn về phía tây là lúc hai người thanh thanh sảng sảng cất bước quay trở lại tiểu lộ dẫn về Vô Cực sơn trang…. chỉ là, có một người lưng mỏi chân nhuyễn phải âm thầm chống đỡ, tất nhiên không thể sảng khoái rồi.



Quân Thư Ảnh phẫn hận bất bình trừng mắt nhìn kẻ đang thoả mãn sảng khoái tinh thần như hùng sư, nổi giận nói: “Sở Phi Dương, lần sau còn không biết tiết chế như vậy, ngươi cũng đừng nghĩ tiếp tục… hừ!”



“Nghe lời ngươi.” Sở Phi Dương cười híp mắt kéo lấy cánh tay y, nói: “Thư Ảnh, lần này thực khiến ngươi mệt mỏi, lần sau ngươi hảo hảo nhìn xem, nhìn một lần chưa rõ ràng thì có thể thêm lần nữa, ngươi muốn cẩn thận xem xét bao nhiêu lần cũng được.”



“Ngươi đồ vô sỉ này…”



Câu trách móc này của Quân Thư Ảnh đã nói qua bao nhiêu lần, nói nhiều đến nỗi ngay cả chính mình cũng cảm thấy không còn tác dụng nữa rồi. Kẻ bị trách móc da mặt dày có thể đem làm khôi giáp khiến y không thể đối phó.



Hai người từ tiểu lộ ra đến đại lộ thì gặp Trình Tuyết Tường đang đi tới.



“Sở huynh, Thư Ảnh, các ngươi đi đâu vậy?”



Quân Thư Ảnh quay đầu không để ý tới hắn, Sở Phi Dương cười cười chào hỏi: “Trình huynh, chuyện Vô Cực sơn trang đã xử lý xong rồi sao?”



“Sao có thể chứ, nhiều chuyện nhiều người, thực sự rất phức tạp!” Trình Tuyết Tường cười khổ nói, “Đúng rồi, các ngươi cả một buổi chiều không có mặt, Tín chưởng môn mang theo  Cầm Anh cùng với mấy tiểu công tử đã đến cả rồi.”



“Vân Thâm? Hắn tới làm cái gì?” Sở Phi Dương nghi hoặc nói.



Trình Tuyết Tường thở dài, nói: “Trở về rồi hãy nói.”




Sở Lân nói: “A cha, chúng ta hộ tống Tín thúc thúc cùng đi, còn có Thạch Lệ dẫn đường nên không phải đi qua sơn động kia. A cha vừa rời khỏi, Trung Nguyên liền phát sinh rất nhiều chuyện, bất quá Tín thúc thúc đều xử lý tốt cả, a cha không cần lo lắng. Lần này chủ yếu là vì tộc nhân Cầm Anh mà tới, chúng ta lo lắng mọi người sẽ giết chết Vô Cực trang chủ và Thánh Cô nên mới một đường cấp tốc tới đây. Hoàn hảo chính là a cha cùng mọi người đã đem bọn chúng nhốt lại.”



“Cùng với Liên Sơn tộc nhân có quan hệ gì?” Quân Thư Ảnh nhíu mày nói, “Vô Cực trang chủ và Thánh Cô kia thì sao?”



“Quân thúc thúc, việc này nói ra thì rất dài dòng.” Thanh Tĩnh chen miệng nói, “Chúng ta vào trong rồi hãy nói.”



Hai lớn ba nhỏ cùng nhau bước qua đại môn, tiến vào đại sảnh.



Vừa mới bước qua cánh cửa đã thấy một đạo hắc ảnh từ bên trong mạnh mẽ nhảy ra, lao thẳng tới trước mặt năm người.



Sở Phi Dương dừng bước, cúi đầu đối diện với con ngươi hắc sắc của Vượng Tài.



“Ngao ô…” Vượng Tài thè lưỡi nhìn Sở Phi Dương một lát, đột nhiên ngửa đầu tru lên, thanh âm kéo dài khiến Sở Phi Dương một trận khó hiểu.



Thanh Tĩnh ôm lấy đầu Vượng Tài kéo nó trở lại đại sảnh, Vượng Tài vẫn còn ngang ngạnh phát ra tiếng tru, nghiêng đầu muốn nhìn Sở Phi Dương, cái đuôi to cứng vẫy lên vẫy xuống.



Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh cũng nhau đi vào, mấy người đang ở bên trong nghị sự nhất tề cùng nhìn lại.



_________________