Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực
Chương 80 :
Ngày đăng: 20:18 19/04/20
Tác giả: Nam Phong Ca
Thanh Lang đi tới bên cạnh Trình Tuyết Tường, cười cười với hắn. Trình Tuyết Tường cũng mỉm cười đáp lại. Trong bóng tối chỉ nhìn thấy hai hàm răng trắng lộ ra, sau đó hai người liền quay đi mỗi người một việc.
Quân Thư Ảnh còn đang toàn tâm toàn ý chăm chú nhìn những bức bích hoạ đơn giản đang tản ra ánh sáng nhàn nhạt. Chúng tựa hồ là được sắp xếp theo quy luật. Quân Thư Ảnh nhận diện bức họa thứ nhất, căn cứ vào đó để nhìn lần lượt, cũng không quá khó hiểu ý tứ của chúng.
Bức họa thứ nhất vẽ một một đám hung thần ác sát, đang bắt bớ một nhóm người gầy yếu nơm nớp lo sợ làm nô dịch, hẳn là đang mô tả cảnh Liên Sơn tộc bị Vô Cực sơn trang công hạ.
“Thoạt nhìn những bức họa này cũng không quá cũ, rất có thể là do ba vị trưởng lão Liên sơn tộc sau khi bị nhốt ở đây đã vẽ ra.” Thanh Lang nói.
“Bọn họ vẽ những bức họa này để làm gì?” Trình Tuyết Tường nói, “Nếu ngày hôm nay không phải chúng ta vào được đây giải cứu bọn họ, không phải Thư Ảnh phát hiện ra thì những bức họa này nào có ý nghĩa gì nữa?”
“Với tính cách vô tư của Liên Sơn tộc nhân thì mục đích ba vị trưởng lão vẽ những bức bích họa này có lẽ không phải vì tự giải thoát.” Thanh Lang đáp lời.
Nếu không phải tự giải thoát, vậy chỉ có hai khả năng.
Một là, đây là một cách ghi chép lịch sử của Liên Sơn tộc. Nếu là như vậy, đại khái sẽ không cần khó hiểu như vậy đi, lại còn phải thiết hạ cơ quan để bảo vệ chúng.
Vậy chỉ còn một khả năng, trong những bức họa này, hẳn là chứa bí mật của Liên Sơn tộc nhân. Trưởng lão thiết hạ cơ quan, nhất định là không muốn những bí mật này rơi vào tay những kẻ cư tâm khó dò. Cơ quan lại được thiết lập đặc biệt ở chỗ, sau khi trưởng lão được cứu ra ngoài mới bắt đầu khởi động, chắc hẳn cũng là vì muốn lựa chọn người cứu giúp phải là những người thật lòng thật dạ.
Như vậy có thể nói đây là một mánh khóe đơn giản đến nỗi ngây thơ, đúng với bản chất của một sơn tộc, mặc dù trưởng lão có niên kỷ thì tâm nhãn cũng chỉ như vậy mà thôi. Thanh Lang sờ cằm, không khỏi có chút cảm khái.
Nhưng dù thế nào đi nữa, nếu những bức bích họa này có thể bao hàm mấu chốt cứu vớt Liên Sơn tộc nhân thì đối với việc giải độc trong người Sở Phi Dương ắt hẳn cũng sẽ có ích.
Cuối cùng cũng miết hết một đường, sau một lát, từ cửa động đột nhiên truyền đến một tiếng ầm ầm vang vọng.
Ba người không ai bảo ai cùng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy đến cửa động.
Ánh trăng nhàn nhạt từ ngoài động chiếu vào, thuận theo cự thạch chậm rãi mọc lên, phạm vi chiếu sáng càng lúc càng rộng ra.
Ánh trăng vừa mới xấm chiếm bóng tối lập tức có một đạo hắc ảnh vọt đến trước mặt Quân Thư Ảnh.
Ngay sau đó bị một vòng tay ấm áp vững chãi ôm trọn lấy.
_____________oOo_____________
Lời tác giả:
Lang oa: Sở huynh, ngươi biết không, so với cơ quan để ra ngoài của trưởng lão Liên Sơn tộc thì tổ sư gia Thanh Phong phái nhà ngươi quả thực quá hung hiểm!
Sở oa: … Quân nhi, ngươi tới đi.
Quân oa: Nói với Vân Thâm, phần giải dược cho Thanh Lang kia không cần chuẩn bị nữa.
Thanh Phong phái tiểu đệ tử phất cờ: Quân công tử phái chúng ta uy vũ!