Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực
Chương 91 :
Ngày đăng: 20:18 19/04/20
Tác giả: Nam Phong Ca
Thời điểm lưỡng đạo hắc ảnh xuất hiện giữa không trung, Trình Tuyết Tường thừa dịp địch thủ bị thu hút lực chú ý, một kiếm đâm bị thương mấy tên đệ tử Vô Cực sơn trang, đoạt lấy vị trưởng lão Liên Sơn tộc gần như sắp đoạn khí.
Lưỡng đạo hắc ảnh áp gió bay tới. Chợt có kẻ hét lớn một tiếng, đạp mạnh xuống đất, tiên phong đón đầu lưỡng đạo hắc ảnh. Hưởng ứng tiếng hô, đi phía sau gã còn có năm sáu nam nhân khác.
Quân Thư Ảnh định thần nhìn lại, người phía trượt mặt râu quai nón, vóc người cao tráng, vừa nhìn đã biết đúng là loại ngoại gia công phu. Khí lực hết sức mạnh mẽ nhưng có vẻ hư phù (không có thật), sắc mặt cũng tiều tụy. Cho dù dã vận đủ khí lực để lao tới cũng không giấu nổi ngoài mạnh trong yếu.
Người này Quân Thư Ảnh có thể nhận ra, gã là tổng tiêu đầu tiêu cục có chút danh tiếng, từng cùng với Sở Phi Dương qua loạt một chút. Sở Phi Dương phải xử lý sự vụ của Thanh Phong kiếm phái, khó tránh khỏi thỉnh thoảng tiệc tùng ăn uống, người này đã từng cùng với hắn ngồi trên bàn rượu.
Gã được xưng tụng là chính nghĩa chi sĩ, nhưng cũng chịu thua trước sự tra tấn của dược tính, giờ phút này chẳng khác nào một tên tẩu cẩu (chó săn) bính tẫn toàn lực của Thánh Cô.
Dạng người như vậy, cũng không phải là chỉ có một. Ngược lại, lần này Vô Cực sơn trang náo loạn, có bao nhiêu hiệp sĩ ngày thường ra vẻ đạo mạo một lời nhiệt huyết thì nay cũng đều hăng hái ngã quỵ.
Quân Thư Ảnh không than thở, cũng không cảm khái, chỉ là trong khoảnh khắc đó trước mắt y bỗng nhiên lướt qua hình ảnh Sở Phi Dương với khuôn mặt tái nhợt.
Hắn bị kịch độc giày vò đến hư nhược nhưng ánh mắt của hắn vẫn vững vàng như bàn thạch.
Thế nhân đều không đáng tin cậy, duy chỉ có hắn, là không thể dao động.
Quân Thư Ảnh kẹp chặt mười đầu ngón tay, ngón giữa chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện mấy cây ngân châm. Cổ tay khẽ vung, đầu ngón tay vươn ra, vài đạo quang mang lập tức từ ngón tay bạch tích bay ra.
Không thấy máu tươi nhưng quang mang lại giống như sát khí bị cắt nhỏ thành từng khúc, trong nháy mắt lấy đi sinh mệnh của những kẻ đã ngây ngây dại dại.
Rồi sau đó thanh âm kia lại như hóa thành một mảnh lưới hữu hình, từ trên trời rơi xuống, đem tất cả mọi người trong viện tử giam giữ lại trong đó.
Uy áp trong khoảnh khắc đó bất luận ngôn từ nào cũng không thể diễn tả, chỉ có người tài năng cảm trí thân lâm kỳ cảnh mới có thể cảm nhận, đó là uy thế thật lớn khiến người ta gần như muốn quỳ xuống đất thi lễ. Tại thời khắc này, up thế áp xuống đỉnh đẩu mỗi người khiến họ không ngẩng đầu lên được, ngay cả dũng khí giơ mũi đao nhọn lên để tự vệ cũng như muốn mất đi.
Thanh Lang ngẩng đầu nhìn, cười nhẹ nói: “Sở huynh lại giở trò. Đây hẳn là tuyệt thế nội lực Đông Long Các? Quả nhiên… phi phàm!”
Quân Thư Ảnh cũng ngẩng đầu nhìn lên, không trung bị dải lụa che khuất, không nhìn rõ nhân ảnh những người khác. Tuy nhiên giữa lông mày y cũng có nét lo lắng.
Nội lực Đông Long Các quá mức nghịch thiên, ngay cả thời điểm thân thể Sở Phi Dương vô sự cũng không thể tùy ý vận khởi, nếu không sẽ có hậu quả gì thì không ai rõ. Huống hồ với thể trạng hư nhược của hắn lúc này, còn dám đem nội lực Đông Long Các gần như phóng thích toàn bộ, sử dụng chiêu thức ‘Phược Long’. (phược: trói/buộc)
Quân Thư Ảnh một mặt hận hắn liều lĩnh như vậy, một mặt không khỏi bị tuyệt thế kiếm pháp kinh diễm này làm cho giật mình.
Vô kiếm, vô chiêu nhưng lại có xu thế uy áp vô hình vô sắc, áp chế toàn bộ ý chí chiến đấu của người khác.
Thời điểm thanh âm như tiếng rồng kêu vang lên, Thánh Cô có chút chao đảo thân hình, may mà được Ngọc nhi đỡ lấy mới không bị ngã xuống nhưng nội thương lúc giao đấu với Thanh Lang lúc này cũng không tránh khổi nghiêm trọng thêm mấy phần.
Thánh Cô cắn chặt hàm răng, đem máu tươi đã đến yết hầu nuốt ngược trở lại, trong họng xộc lên mùi vị ngai ngái.
Ngay lúc này, nàng không thể thổ huyết, không thể biểu hiện một chút hư nhược.
“Sở đại hiệp, Sở Phi Dương, ngươi cuối cùng đã xuất hiện.” Thánh Cô cười lạnh một tiếng.