Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực

Chương 95 :

Ngày đăng: 20:18 19/04/20


Tác giả: Nam Phong Ca 



Trong khoảnh khắc mũi kiếm vừa mới chạm được đến da thịt Cầm Anh, Thánh Cô chợt nghe thấy từ phía sau truyền đến một đạo kiếm thanh réo rắt như tiếng rồng ngâm, ngay sau đó là một cỗ đại lực nhanh chóng áp bách về phía nàng.



Ngọc nhi mắt thấy Sở Phi Dương đột nhiên gây rối loạn, vừa chạy về phía Thánh Cô vừa hô lớn: “Ngăn hắn lại!”



Đệ tử Vô Cực sơn trang nghe lệnh vội động thân, chưa kịp tới gần Sở Phi Dương thì đã bị bắn văng về phía sau như có một bức tường vô hình bức lại.



Ngọc nhi còn chưa dứt lời, Sở Phi Dương đã di chuyển tới phía sau Thánh Cô.



Một kiếm kia rốt cuộc không thể đâm vào Cầm Anh lúc này đã muốn mất đi khí tức. Kiếm văng đi thật xa, găm xuống một phiến đá cứng rắn, sau đó vẫn còn ông ông rung động. Thánh Cô sau đó cũng nặng nề ngã xuống, Ngọc nhi nhào tới bên người nàng, lo lắng đỡ nàng đứng dậy, rồi quay đầu căm hận nhìn Sở Phi Dương.



Nhưng Sở Phi Dương chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt mang theo âm u kín đáo nhìn không thấu. Ngọc nhi bất giác cảm thấy toàn thân phát lạnh, rốt cuộc không dám cùng hắn tiếp tục đối diện.



Sở Phi Dương đem Cầm Anh ốm yếu kéo lên ôm vào trong lòng rồi từng bước từng bước trở về bên cạnh Quân Thư Ảnh. Nam hài tới báo tin sớm đã bị một màn vừa rồi làm cho cả kinh, hồn bay phách lạc, lúc này nhìn thấy thân thể Cầm Anh mềm oặt không có một chút sức sống, nước mắt bỗng nhiên trào ra.



Máu đen thuận theo cánh tay Sở Phi Dương chảy xuống, mỗi một bước đều khiến đám bụi hoa phía sau nở rộ.



Trình Tuyết Tường từ đầu tới cuối chỉ một mực trầm mặc đứng một bên chứng kiến, bất động thanh sắc, bàn tay nắm Ảnh Nhẫn bất giác dùng sức đến nỗi trắng bệch.



Một gã đệ tử Võ Lâm minh bất thình lình nhích lại gần, thấp giọng nói: “Minh Chủ, trưởng lão đã tỉnh, lão nói…”
Thánh Cô ngược lại không bị hắn chọc giận, vẫn lạnh lùng nhìn hắn.



Một mực chưa lên tiếng, Thanh Lang tựa hồ hiểu rõ phải làm như thế nào mới có thể chọc đến nỗi đau của nàng, lúc này chợt cười nói: “Lại nói, màn lừa bịp này chính là do Sở đại hiệp đề xuất, người ngươi ngưỡng mộ đối với ngươi chẳng thèm ngó tới, là có mùi vị gì đây?”



Thánh Cô nghe vậy, nét mặt quả nhiên vặn vẹo, nàng đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: “Trình minh chủ có chỗ nào tốt hơn? Ngày hôm đó ngươi đóng kịch quy phục, làm trò ngay trước mặt người trong thiên hạ, lời nói rất chân tình thực ý. Một khỏa chân tâm của ngươi, người khác ngay cả giẫm lên một cái cũng không thèm.”



Trình Tuyết Tường đương nhiên biết nàng ám chỉ cái gì, bất giác quay đầu nhìn về phía Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh cũng đang nhíu mày nhìn hắn, ẩn chứa trong ánh mắt là nét không vui.



Trình Tuyết Tường giật giật môi, một nét cười khổ chưa kịp hình thành đã biến mất trên khóe miệng.



“Hôm đó… những lời ta nói đều là giả.” Mong rằng Thư Ảnh… đừng nên để ý.



“Vốn chỉ là một màn lừa gạt, nếu không đủ chân tâm thực ý, có thể nào gạt được Thánh Cô ngươi.” Hết thảy mọi thứ ở giữa một màn lừa gạt đương nhiên sẽ là giả, không là giả cũng phải giả.



_____________oOo_____________



Lời tác giả: Dê béo nói, có Quân Quân bên người, bổn Dương còn có thể tái chiến tám trăm năm! Mị!



_________________