Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3)
Chương 21 : Chương 21
Ngày đăng: 11:35 27/06/20
_ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. _
Nếu đã nói cứu người, thì Cao Phóng thực sự đem toàn bộ tinh lực tập trung ở trên người Cầm Anh. Hắn trúng độc hiếm thấy, Cao Phóng không dám tuỳ tiện dùng dược, chỉ có thể trước kê vài đơn thuốc bất thống bất dương (vô thưởng vô phạt, không đúng bệnh đúng thuốc), giúp giảm bớt đau đớn cho Cầm Anh, tất cả thời gian còn là lại dùng để nghiên cứu phương pháp giải độc.
Vài ngày sau, Cao Phóng lại phái người tìm Thạch Lệ đến.
“Cứ tiếp tục như vậy không thể được.” Cao Phóng vẻ mặt mệt mỏi nói, “Cầm Anh thể chất đặc biệt, độc trên người hắn ta cũng chưa từng biết đến, nếu như không biết lai lịch của hắn, rất khó đúng bệnh hốt thuốc. Ngươi nếu quả thật muốn cứu Cầm Anh thì nhất định phải tin tưởng ta. Ngươi sống chết đề phòng như vậy, một điểm cũng giấu diếm, chỉ sợ ta cũng bất lực.”
Thạch Lệ lộ vẻ khó xử, tay đặt trên mặt bàn lại càng thêm nắm chặt, đột nhiên từ trong ngực lấy ra một cuốn sách không cũ không mới, đặt lên bàn.
“Đây là cái gì?” Cao Phóng ngờ vực mà cầm lên lật xem.
“Đây là một bản tâm pháp.” Thạch Lệ thở dài nói, “Ngươi là một đại phu tốt, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, ta gia nhập Vô Cực sơn trang, đây là ta phần thưởng đầu tiên có được. Vô Cực sơn trang ban thưởng vô số phần thưởng như vậy, các loại bí tịch võ công hiếm có, thần binh (vũ khí thần kì) khắp chốn giang hồ, ở Vô Cực sơn trang không thiếu thứ gì. Ngươi ở Thanh Phong kiếm phái hẳn là hiểu được cái này đối với người trong võ lâm ý vị như thế nào.”
Cao Phóng lật xem vài tờ, thì ra là một bản tâm pháp của một môn phái sớm đã biến mất trên giang hồ. Y biết là bởi vì thời gian ở Thiên Nhất giáo đã từng nghe nói qua. Môn phái này võ công tuy không có bao nhiêu xuất chúng nhưng với sở trường y thuật tuyệt diệu đã giúp bọn họ ở trên giang hồ có địa vị cao cả.
Nghe nói mười mấy năm trước, môn phái này tuyệt tích khắp giang hồ, vị chưởng môn cuối cùng đã đuổi hết môn phái đệ tử, rồi chính bản thân mình cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Vài chục năm nay rất nhiều người trong võ lâm mưu đồ tìm đến bí tịch tâm pháp của môn phái này, vì vậy mà lưỡi đao nhuốm máu của bạch cốt y thuật đã gây ra cái chết cho biết bao nhân mạng là bảo vật mơ ước của người tập võ, duy chỉ có điều là chưa một ai từng thấy nó. Hiện giờ lại xuất hiện từ trong tay Thạch Lệ.
“Cái này…” Cao Phóng kinh ngạc nhìn Thạch Lệ.
“Đây là vì ta dẫn theo hơn hai trăm hảo huynh đệ từ Thạch gia trại gia nhập Vô Cực sơn trang nên được một phần thưởng nhỏ.” Thạch Lệ nhếch môi cười.
Cao Phóng vốn đã biết Vô Cực sơn trang thực lực không tầm thường, thần bí khó dò, nhưng cũng chưa từng nghĩ bọn chúng lại cường đại đến mức độ này. Nếu thật là như vậy, thì toàn bộ Trung Nguyên võ lâm chống lại bọn chúng liệu có mấy phần thắng?!
Cao Phóng không dám trì hoãn, lập tức đi tìm Tín Vân Thâm và Sở Phi Dương, Quân Thư Ảnh, đem lời Thạch Lệ vừa rồi nói với y nói lại cho mọi người biết.
Trong đại sảnh, Thạch Lệ giơ bản tâm pháp kia lên, nhìn về phía Sở Phi Dương: “Khi ta gia nhập Vô Cực sơn trang thì được trang chủ và thánh cô ban thưởng trong mười loại kiện bảo vật, mặc ta chọn lựa một thứ. Chín kiện kia, mỗi một kiện so với bản bí tịch tâm pháp này trong tay ta còn có giá trị hơn nhiều.”
“Nếu đã như thế, tại sao ngươi lại chọn bản tâm pháp này?” Trình Tuyết Tường hưng thú hỏi.
Thạch Lệ nhìn hắn một cái, đem tâm pháp kia ném lên trên bàn, hừ lạnh một tiếng nói: “Ta chỉ là vì cứu Cầm Anh, ta biết biện pháp thông thường không trị được bệnh của Cầm Anh. Nếu luyện thành tâm pháp thần y thế gia này, bất luận hắn rốt cuộc bị bệnh gì, ta cũng có thể cứu hắn.”
“Ngươi biết biện pháp cứu Cầm Anh?” Tín Vân Thâm cau mày nói, “Ngươi nếu biết, thì cần gì phải giả bộ đến đây van cầu chúng ta?” Cao Phóng mấy ngày nay vì Cầm Anh kia mà ăn không ngon ngủ không yên, bởi vì tìm không được phương pháp giải độc, buồn rầu không vui, Tín Vân Thâm sớm đã đau lòng vô cùng. Lúc này nghe Thạch Lệ nói vậy, làm sao còn có sắc mặt hòa nhã với gã.
Thạch Lệ lại nhìn Sở Phi Dương, Sở Phi Dương vẫn không nói gì, Quân Thư Ảnh nghe Thạch Lệ nói xong trong lòng lại khẽ động, nhìn về nơi ánh mắt Thạch Lệ hướng đến hiển nhiên là bực mình: “Ngươi nhìn Sở Phi Dương làm gì?”
Thạch Lệ một mực nhìn Sở Phi Dương, ôm quyền nói: “Nếu ta đã luyện thành thần y tâm pháp này, ta đương nhiên không cần cầu trợ người khác. Nhưng mà… ta tư chất bình thường, nội lực lại càng bình đạm đạm kỳ (tầm thường, không có gì đặc sắc), công pháp này lại kỳ diệu tột cùng, nếu là luyện tập thông thường, không có năm sáu mươi năm công lực căn bản khó có thể đại thành. Ta cho dù có ‘Vũ phách’ Vô Cực sơn trang ban tặng để trợ giúp cũng ít nhất cần mười năm mới có thể luyện thành. Cầm Anh hắn không đợi được lâu như vậy.”
“Cho nên sẽ đem chủ ý đặt lên đầu Sở Phi Dương?” Quân Thư Ảnh cười lạnh một tiếng, “Thì ra là một tay ngươi sắp đặt.”
Sở Phi Dương cười nhìn Quân Thư Ảnh, Quân Thư Ảnh nhìn thấy bí tịch tâm pháp hiếm có khó tìm kia đã không thèm muốn thì thôi, vẻ mặt lại còn tỏ ra ghét bỏ, đây là đột nhiên mở mang đầu óc hay là tại vì sao?
“Ta thừa nhận ta có tư tâm.” Thạch Lệ sắc mặt dần đỏ lên, “Nhưng ta không có nội lực thâm hậu như Sở đại hiệp để làm cơ sở, càng không có tư chất tài trí kiệt xuất như Sở đại hiệp, cho nên ta chỉ có thể…”
“Thạch trại chủ, ta không muốn làm cho ngươi thất vọng, nhưng cho dù là ta, muốn luyện thành tâm pháp khác phái (tâm pháp không phải của Thanh Phong phái) cũng không thể một sớm một chiều, chỉ sợ Cầm Anh cũng là không đợi được lâu như vậy.” Sở Phi Dương mở miệng nói.
“Nếu là có ‘Vũ phách’ trợ lực thì sao?” Thạch Lệ đột nhiên lớn tiếng nói.
“Vũ phách là như thế nào?” Tín Vân Thâm hỏi.
Trong số tin tức Thanh Lang thu thập tới, cũng không có đề cập đến hai chữ vũ phách, mọi người ở đây đúng là không một ai biết.
“Vũ phách là lương dược mà trang chủ và thánh cô ban thưởng, tất cả người gia nhập Vô Cực sơn trang đều được phần thưởng này, Vũ phách có thể khiến nội lực người tập võ tinh tiến, một sớm một chiều có thể đổi lại mấy năm khổ luyện!” Thạch Lệ giải thích, trong lời nói đối với Vô Cực sơn trang trang chủ cùng với cái gọi là Thánh Cô kia vẫn tôn kính như trước.
Sở Phi Dương cùng với Trình Tuyết Tường nhìn nhau, Trình Tuyết Tường vuốt vuốt quạt giấy trong tay, đem quạt hơi gập lại, trên trán lộ ra một chút nặng nề.
Vô Cực sơn trang kia rốt cuộc còn có bao nhiêu ưu thế không thể đoán trước? Nhìn sơ qua, võ lâm Trung Nguyên đúng là một chút phần thắng cũng không có.
Thiên thời, địa lợi, nhân hoà, bọn chúng mọi thứ đều chiếm lấy, có bí tịch tâm pháp uyên thâm, lương dược thần binh, Vô Cực sơn trang lại càng như hổ mọc thêm cánh, võ lâm Trung Nguyên năm bè bảy mảng (chia bè phái, không đoàn kết), lấy gì hợp sức?
Thạch Lệ vẫn tiếp tục nói: “Nếu Sở đại hiệp ăn Vũ phách,thì luyện thành thần y tâm pháp này cũng chỉ là chuyện trong một sớm một chiều.”
“Vô Cực sơn trang quỷ bí khó lường, Vũ phách kia lại càng chưa nghe bao giờ, chỉ bằng mấy câu nói của Thạch trại chủ, chỉ sợ không thể khiến người khác tin tưởng.” Trình Tuyết Tường cười nói, “Thạch trại chủ ngay thẳng như vậy, chúng ta đương nhiên cũng lấy thẳng thắng để đối đãi. Thật sự mà nói, Sở đại hiệp sẽ không ăn thứ dược không biết là vật gì kia, chỉ sợ đã khiến Thạch trại chủ phải thất vọng rồi.”
Thạch Lệ giơ tay lên, nói: “Ta biết các vị đang lo ngại điều gì. Ta cũng không sợ nói thẳng, Vũ phách quả thực không phải là thập toàn thập mỹ. Nó có thể khiến công lực người tập võ tinh tiến phi tốc là thật, nhưng gặp mỗi lần đêm không trăng thân thể sẽ đau đớn không chịu nổi. Trang chủ lúc ban thưởng thánh dược cũng đã nói rõ, không có chút nào giấu diếm, các đệ tử cũng biết. Nhưng mà so với những lợi ích thật lớn mà nó mang lại, điểm đau đớn này đối với người tập võ mà nói, có tính là gì?” Gã nói xong, lại thẳng tắp mà nhìn về phía Sở Phi Dương, vẻ mặt mong đợi rồi lại đến vẻ mặt ngấm ngầm chịu đựng.
Quân Thư Ảnh không thể nhịn được nữa mà vỗ bàn một cái, Thạch Lệ này từ lúc đến đây cho tới bây giờ cũng không chút nào giấu diếm ý đồ nhắm tới Sở Phi Dương. Quân Thư Ảnh sắc mặt khó chịu nói: “Đủ rồi! Trên giang hồ không phải là không có người có thể làm việc này, ngươi lại cố tình tìm tới Sở Phi Dương, ngươi là có mưu đồ gì?”
“Mưu đồ của ta?” Thạch Lệ ra sức nghiến răng, cười một tiếng “Thần y tâm pháp cũng xem như bảo bối có một không hai, nếu không phải vì Cầm Anh, ta tuyệt đối sẽ không đem nó tiết lộ cho người khác, trên giang hồ có bao nhiêu người mong muốn chiếm hữu được nó mới thôi. Ta nói rồi, toàn bộ giang hồ này, ta chỉ tin tưởng Sở Phi Dương Sở đại hiệp là chân quân tử chân hán tử! Không biết Sở đại hiệp nghĩ sao? Cái mệnh này của Cầm Anh, có đáng được Sở đại hiệp cứu?” Gã nói xong, lại nhìn Sở Phi Dương chằm chằm.
Quân Thư Ảnh nhìn Sở Phi Dương, hắn thậm chí không lập tức cự tuyệt, nhìn thấy ánh mắt của Sở Phi Dương không khỏi khiến y oán giận.
“Sở Phi Dương sẽ không ăn Vũ phách kia, ngươi đừng vọng tưởng!” Quân Thư Ảnh nói chắc như đinh đóng cột, nói xong liền đứng dậy, ngay cả Sở Phi Dương cũng không thèm nhìn, khẽ phất tay áo rời đi.
Lúc Sở Phi Dương tìm được y, Quân Thư Ảnh đang ngồi một mình trên đỉnh núi mà sinh muộn khí (buồn bực, phiền muộn). Sở Phi Dương bất đắc dĩ cười, đi tới chạm chạm vào y.
“Ngươi sao vậy? Phát hỏa lớn như vậy, nếu tổn thương thân thể, ta lại đau lòng.”
Quân Thư Ảnh mạnh mẽ quay đầu lại nhìn hắn: “Phi Dương, ta thấy Thạch Lệ kia rõ ràng không có ý tốt. Hắn đâu phải là muốn cứu Cầm Anh, rõ ràng là đem tính mạng Cầm Anh ra để uy hiếp ngươi. Ngươi nếu cứ ngu thiện (lương thiện đến mức ngu dốt) như vậy mà nghe lời hắn, ta sẽ…”
“Ngươi sẽ thế nào?!” Sở Phi Dương cười hỏi.
Quân Thư Ảnh trừng mắt liếc hắn một cái, lại xoay người sang chỗ khác, đối diện với đỉnh núi cao vợi vợi, y sam bị gió thổi bay phất phới.
Sở Phi Dương than nhẹ ôm lấy y: “Đừng lo lắng, ta tự biết có chừng mực. Ta hiểu, nếu bị Vũ phách kia làm hại, nếu ta đau, thì ngươi cũng sẽ đau lòng, có phải không…” Sở Phi Dương dán vào bên tai Quân Thư Ảnh, vô cùng quyến luyến nhỏ giọng hỏi.
Quân Thư Ảnh thân hình căng cứng cuối cùng cũng buông lỏng, dựa vào trong ngực Sở Phi Dương, không gật đầu, nhưng lại là ngầm thừa nhận.
oOo
Lời tác giả: Quân Quân: “Sở dê béo (Sở Phì Dương), nếu như ngươi không nghe lời ta, ta sẽ… ta sẽ dẫn theo lưỡng oa về nhà mẹ đẻ!”
Nếu đã nói cứu người, thì Cao Phóng thực sự đem toàn bộ tinh lực tập trung ở trên người Cầm Anh. Hắn trúng độc hiếm thấy, Cao Phóng không dám tuỳ tiện dùng dược, chỉ có thể trước kê vài đơn thuốc bất thống bất dương (vô thưởng vô phạt, không đúng bệnh đúng thuốc), giúp giảm bớt đau đớn cho Cầm Anh, tất cả thời gian còn là lại dùng để nghiên cứu phương pháp giải độc.
Vài ngày sau, Cao Phóng lại phái người tìm Thạch Lệ đến.
“Cứ tiếp tục như vậy không thể được.” Cao Phóng vẻ mặt mệt mỏi nói, “Cầm Anh thể chất đặc biệt, độc trên người hắn ta cũng chưa từng biết đến, nếu như không biết lai lịch của hắn, rất khó đúng bệnh hốt thuốc. Ngươi nếu quả thật muốn cứu Cầm Anh thì nhất định phải tin tưởng ta. Ngươi sống chết đề phòng như vậy, một điểm cũng giấu diếm, chỉ sợ ta cũng bất lực.”
Thạch Lệ lộ vẻ khó xử, tay đặt trên mặt bàn lại càng thêm nắm chặt, đột nhiên từ trong ngực lấy ra một cuốn sách không cũ không mới, đặt lên bàn.
“Đây là cái gì?” Cao Phóng ngờ vực mà cầm lên lật xem.
“Đây là một bản tâm pháp.” Thạch Lệ thở dài nói, “Ngươi là một đại phu tốt, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, ta gia nhập Vô Cực sơn trang, đây là ta phần thưởng đầu tiên có được. Vô Cực sơn trang ban thưởng vô số phần thưởng như vậy, các loại bí tịch võ công hiếm có, thần binh (vũ khí thần kì) khắp chốn giang hồ, ở Vô Cực sơn trang không thiếu thứ gì. Ngươi ở Thanh Phong kiếm phái hẳn là hiểu được cái này đối với người trong võ lâm ý vị như thế nào.”
Cao Phóng lật xem vài tờ, thì ra là một bản tâm pháp của một môn phái sớm đã biến mất trên giang hồ. Y biết là bởi vì thời gian ở Thiên Nhất giáo đã từng nghe nói qua. Môn phái này võ công tuy không có bao nhiêu xuất chúng nhưng với sở trường y thuật tuyệt diệu đã giúp bọn họ ở trên giang hồ có địa vị cao cả.
Nghe nói mười mấy năm trước, môn phái này tuyệt tích khắp giang hồ, vị chưởng môn cuối cùng đã đuổi hết môn phái đệ tử, rồi chính bản thân mình cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Vài chục năm nay rất nhiều người trong võ lâm mưu đồ tìm đến bí tịch tâm pháp của môn phái này, vì vậy mà lưỡi đao nhuốm máu của bạch cốt y thuật đã gây ra cái chết cho biết bao nhân mạng là bảo vật mơ ước của người tập võ, duy chỉ có điều là chưa một ai từng thấy nó. Hiện giờ lại xuất hiện từ trong tay Thạch Lệ.
“Cái này…” Cao Phóng kinh ngạc nhìn Thạch Lệ.
“Đây là vì ta dẫn theo hơn hai trăm hảo huynh đệ từ Thạch gia trại gia nhập Vô Cực sơn trang nên được một phần thưởng nhỏ.” Thạch Lệ nhếch môi cười.
Cao Phóng vốn đã biết Vô Cực sơn trang thực lực không tầm thường, thần bí khó dò, nhưng cũng chưa từng nghĩ bọn chúng lại cường đại đến mức độ này. Nếu thật là như vậy, thì toàn bộ Trung Nguyên võ lâm chống lại bọn chúng liệu có mấy phần thắng?!
Cao Phóng không dám trì hoãn, lập tức đi tìm Tín Vân Thâm và Sở Phi Dương, Quân Thư Ảnh, đem lời Thạch Lệ vừa rồi nói với y nói lại cho mọi người biết.
Trong đại sảnh, Thạch Lệ giơ bản tâm pháp kia lên, nhìn về phía Sở Phi Dương: “Khi ta gia nhập Vô Cực sơn trang thì được trang chủ và thánh cô ban thưởng trong mười loại kiện bảo vật, mặc ta chọn lựa một thứ. Chín kiện kia, mỗi một kiện so với bản bí tịch tâm pháp này trong tay ta còn có giá trị hơn nhiều.”
“Nếu đã như thế, tại sao ngươi lại chọn bản tâm pháp này?” Trình Tuyết Tường hưng thú hỏi.
Thạch Lệ nhìn hắn một cái, đem tâm pháp kia ném lên trên bàn, hừ lạnh một tiếng nói: “Ta chỉ là vì cứu Cầm Anh, ta biết biện pháp thông thường không trị được bệnh của Cầm Anh. Nếu luyện thành tâm pháp thần y thế gia này, bất luận hắn rốt cuộc bị bệnh gì, ta cũng có thể cứu hắn.”
“Ngươi biết biện pháp cứu Cầm Anh?” Tín Vân Thâm cau mày nói, “Ngươi nếu biết, thì cần gì phải giả bộ đến đây van cầu chúng ta?” Cao Phóng mấy ngày nay vì Cầm Anh kia mà ăn không ngon ngủ không yên, bởi vì tìm không được phương pháp giải độc, buồn rầu không vui, Tín Vân Thâm sớm đã đau lòng vô cùng. Lúc này nghe Thạch Lệ nói vậy, làm sao còn có sắc mặt hòa nhã với gã.
Thạch Lệ lại nhìn Sở Phi Dương, Sở Phi Dương vẫn không nói gì, Quân Thư Ảnh nghe Thạch Lệ nói xong trong lòng lại khẽ động, nhìn về nơi ánh mắt Thạch Lệ hướng đến hiển nhiên là bực mình: “Ngươi nhìn Sở Phi Dương làm gì?”
Thạch Lệ một mực nhìn Sở Phi Dương, ôm quyền nói: “Nếu ta đã luyện thành thần y tâm pháp này, ta đương nhiên không cần cầu trợ người khác. Nhưng mà… ta tư chất bình thường, nội lực lại càng bình đạm đạm kỳ (tầm thường, không có gì đặc sắc), công pháp này lại kỳ diệu tột cùng, nếu là luyện tập thông thường, không có năm sáu mươi năm công lực căn bản khó có thể đại thành. Ta cho dù có ‘Vũ phách’ Vô Cực sơn trang ban tặng để trợ giúp cũng ít nhất cần mười năm mới có thể luyện thành. Cầm Anh hắn không đợi được lâu như vậy.”
“Cho nên sẽ đem chủ ý đặt lên đầu Sở Phi Dương?” Quân Thư Ảnh cười lạnh một tiếng, “Thì ra là một tay ngươi sắp đặt.”
Sở Phi Dương cười nhìn Quân Thư Ảnh, Quân Thư Ảnh nhìn thấy bí tịch tâm pháp hiếm có khó tìm kia đã không thèm muốn thì thôi, vẻ mặt lại còn tỏ ra ghét bỏ, đây là đột nhiên mở mang đầu óc hay là tại vì sao?
“Ta thừa nhận ta có tư tâm.” Thạch Lệ sắc mặt dần đỏ lên, “Nhưng ta không có nội lực thâm hậu như Sở đại hiệp để làm cơ sở, càng không có tư chất tài trí kiệt xuất như Sở đại hiệp, cho nên ta chỉ có thể…”
“Thạch trại chủ, ta không muốn làm cho ngươi thất vọng, nhưng cho dù là ta, muốn luyện thành tâm pháp khác phái (tâm pháp không phải của Thanh Phong phái) cũng không thể một sớm một chiều, chỉ sợ Cầm Anh cũng là không đợi được lâu như vậy.” Sở Phi Dương mở miệng nói.
“Nếu là có ‘Vũ phách’ trợ lực thì sao?” Thạch Lệ đột nhiên lớn tiếng nói.
“Vũ phách là như thế nào?” Tín Vân Thâm hỏi.
Trong số tin tức Thanh Lang thu thập tới, cũng không có đề cập đến hai chữ vũ phách, mọi người ở đây đúng là không một ai biết.
“Vũ phách là lương dược mà trang chủ và thánh cô ban thưởng, tất cả người gia nhập Vô Cực sơn trang đều được phần thưởng này, Vũ phách có thể khiến nội lực người tập võ tinh tiến, một sớm một chiều có thể đổi lại mấy năm khổ luyện!” Thạch Lệ giải thích, trong lời nói đối với Vô Cực sơn trang trang chủ cùng với cái gọi là Thánh Cô kia vẫn tôn kính như trước.
Sở Phi Dương cùng với Trình Tuyết Tường nhìn nhau, Trình Tuyết Tường vuốt vuốt quạt giấy trong tay, đem quạt hơi gập lại, trên trán lộ ra một chút nặng nề.
Vô Cực sơn trang kia rốt cuộc còn có bao nhiêu ưu thế không thể đoán trước? Nhìn sơ qua, võ lâm Trung Nguyên đúng là một chút phần thắng cũng không có.
Thiên thời, địa lợi, nhân hoà, bọn chúng mọi thứ đều chiếm lấy, có bí tịch tâm pháp uyên thâm, lương dược thần binh, Vô Cực sơn trang lại càng như hổ mọc thêm cánh, võ lâm Trung Nguyên năm bè bảy mảng (chia bè phái, không đoàn kết), lấy gì hợp sức?
Thạch Lệ vẫn tiếp tục nói: “Nếu Sở đại hiệp ăn Vũ phách,thì luyện thành thần y tâm pháp này cũng chỉ là chuyện trong một sớm một chiều.”
“Vô Cực sơn trang quỷ bí khó lường, Vũ phách kia lại càng chưa nghe bao giờ, chỉ bằng mấy câu nói của Thạch trại chủ, chỉ sợ không thể khiến người khác tin tưởng.” Trình Tuyết Tường cười nói, “Thạch trại chủ ngay thẳng như vậy, chúng ta đương nhiên cũng lấy thẳng thắng để đối đãi. Thật sự mà nói, Sở đại hiệp sẽ không ăn thứ dược không biết là vật gì kia, chỉ sợ đã khiến Thạch trại chủ phải thất vọng rồi.”
Thạch Lệ giơ tay lên, nói: “Ta biết các vị đang lo ngại điều gì. Ta cũng không sợ nói thẳng, Vũ phách quả thực không phải là thập toàn thập mỹ. Nó có thể khiến công lực người tập võ tinh tiến phi tốc là thật, nhưng gặp mỗi lần đêm không trăng thân thể sẽ đau đớn không chịu nổi. Trang chủ lúc ban thưởng thánh dược cũng đã nói rõ, không có chút nào giấu diếm, các đệ tử cũng biết. Nhưng mà so với những lợi ích thật lớn mà nó mang lại, điểm đau đớn này đối với người tập võ mà nói, có tính là gì?” Gã nói xong, lại thẳng tắp mà nhìn về phía Sở Phi Dương, vẻ mặt mong đợi rồi lại đến vẻ mặt ngấm ngầm chịu đựng.
Quân Thư Ảnh không thể nhịn được nữa mà vỗ bàn một cái, Thạch Lệ này từ lúc đến đây cho tới bây giờ cũng không chút nào giấu diếm ý đồ nhắm tới Sở Phi Dương. Quân Thư Ảnh sắc mặt khó chịu nói: “Đủ rồi! Trên giang hồ không phải là không có người có thể làm việc này, ngươi lại cố tình tìm tới Sở Phi Dương, ngươi là có mưu đồ gì?”
“Mưu đồ của ta?” Thạch Lệ ra sức nghiến răng, cười một tiếng “Thần y tâm pháp cũng xem như bảo bối có một không hai, nếu không phải vì Cầm Anh, ta tuyệt đối sẽ không đem nó tiết lộ cho người khác, trên giang hồ có bao nhiêu người mong muốn chiếm hữu được nó mới thôi. Ta nói rồi, toàn bộ giang hồ này, ta chỉ tin tưởng Sở Phi Dương Sở đại hiệp là chân quân tử chân hán tử! Không biết Sở đại hiệp nghĩ sao? Cái mệnh này của Cầm Anh, có đáng được Sở đại hiệp cứu?” Gã nói xong, lại nhìn Sở Phi Dương chằm chằm.
Quân Thư Ảnh nhìn Sở Phi Dương, hắn thậm chí không lập tức cự tuyệt, nhìn thấy ánh mắt của Sở Phi Dương không khỏi khiến y oán giận.
“Sở Phi Dương sẽ không ăn Vũ phách kia, ngươi đừng vọng tưởng!” Quân Thư Ảnh nói chắc như đinh đóng cột, nói xong liền đứng dậy, ngay cả Sở Phi Dương cũng không thèm nhìn, khẽ phất tay áo rời đi.
Lúc Sở Phi Dương tìm được y, Quân Thư Ảnh đang ngồi một mình trên đỉnh núi mà sinh muộn khí (buồn bực, phiền muộn). Sở Phi Dương bất đắc dĩ cười, đi tới chạm chạm vào y.
“Ngươi sao vậy? Phát hỏa lớn như vậy, nếu tổn thương thân thể, ta lại đau lòng.”
Quân Thư Ảnh mạnh mẽ quay đầu lại nhìn hắn: “Phi Dương, ta thấy Thạch Lệ kia rõ ràng không có ý tốt. Hắn đâu phải là muốn cứu Cầm Anh, rõ ràng là đem tính mạng Cầm Anh ra để uy hiếp ngươi. Ngươi nếu cứ ngu thiện (lương thiện đến mức ngu dốt) như vậy mà nghe lời hắn, ta sẽ…”
“Ngươi sẽ thế nào?!” Sở Phi Dương cười hỏi.
Quân Thư Ảnh trừng mắt liếc hắn một cái, lại xoay người sang chỗ khác, đối diện với đỉnh núi cao vợi vợi, y sam bị gió thổi bay phất phới.
Sở Phi Dương than nhẹ ôm lấy y: “Đừng lo lắng, ta tự biết có chừng mực. Ta hiểu, nếu bị Vũ phách kia làm hại, nếu ta đau, thì ngươi cũng sẽ đau lòng, có phải không…” Sở Phi Dương dán vào bên tai Quân Thư Ảnh, vô cùng quyến luyến nhỏ giọng hỏi.
Quân Thư Ảnh thân hình căng cứng cuối cùng cũng buông lỏng, dựa vào trong ngực Sở Phi Dương, không gật đầu, nhưng lại là ngầm thừa nhận.
oOo
Lời tác giả: Quân Quân: “Sở dê béo (Sở Phì Dương), nếu như ngươi không nghe lời ta, ta sẽ… ta sẽ dẫn theo lưỡng oa về nhà mẹ đẻ!”