Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3)
Chương 28 : Chương 28
Ngày đăng: 11:36 27/06/20
Giữa trưa, mọi người đúng hẹn tập hợp nhau tại sơn môn. Tín Vân Thâm đem ra năm con tuấn mã tốt nhất của Thanh Phong kiếm phái, nhuyễn giáp tơ vàng tốt nhất trong kho vũ khí cũng được mang ra, cẩn thận mặc vào cho Cao Phóng rồi mới đứng trước sơn môn mười phần oán niệm đưa mắt dõi theo mấy người cưỡi ngựa chạy đi xa.
“Tín chưởng môn cần gì phải trưng ra vẻ mặt oán phu như vậy chứ?” Yến Kỳ ở một bên đi tới, nhìn theo bóng người dần khuất xa, mở miệng giễu cợt.
Tín Vân Thâm trừng mắt liếc hắn một cái, hừ lạnh: “Chẳng lẽ ngươi thì không?”
Không nghĩ rằng Yến Kỳ sẽ thẳng thắn thừa nhận: “Ân, ta cũng oán phu vậy. Chúng ta đồng bệnh tương liên.”
Tín Vân Thâm nghẹn lời, nhìn Yến Kỳ đắc ý sờ sờ khuôn mặt trắng mịn, bộ dạng lại còn mỏng manh phong lưu, chân mày đọng lại một chút sầu bi nhìn về hướng mấy người Thanh Lang rời đi, khiến hắn không khỏi càng thêm ấm ức.
Không thể tưởng được a không thể tưởng được, hắn đường đường là chưởng môn tuổi trẻ tài cao của môn phái đệ nhất thiên hạ, vậy mà cũng có một ngày bị đánh đồng với tên gia hỏa này!
…
Thường Thanh môn ngụ tại Thiên Bình trấn cách Lãng Nguyệt sơn hơn hai trăm dặm. Mấy người Sở Phi Dương một đường đánh ngựa chạy băng băng, ban đêm cũng không tìm nơi ngủ trọ mà chỉ ở trong rừng đốt một đống lửa, ăn lương khô, nghỉ ngơi mấy canh giờ.
Quân Thư Ảnh đương nhiên cùng với Sở Phi Dương ngồi một chỗ. Lạc bính (tên một loại bánh) rất khó nuốt, Quân Thư Ảnh ăn được phân nửa thì nhét vào tay Sở Phi Dương, Sở Phi Dương đem nửa khối bánh đó bỏ vào miệng rồi lại gỡ xuống một xiên dã kê (gà rừng) đã được nướng chín trên lửa, đưa cho Quân Thư Ảnh.
Thanh Lang và Cao Phóng sớm đã quen mắt với việc này, Trình Tuyết Tường ở tại Thanh Phong kiếm phái lâu như vậy hẳn là cũng đã nhận ra, hoặc cũng có thể hắn sớm đã biết từ trước khi tới Thanh Phong kiếm phái. Bất luận là thế nào thì cái nhìn của hắn rõ ràng không thể xếp vào loại suy xét.
Trình Tuyết Tường cầm lấy túi nước, chậm rãi uống, khóe môi lộ ra một tia tiếu ý mơ hồ, như có như không.
Đến khi muốn nghỉ ngơi, hắn mới đem nước trong túi tạt xuống đổng lửa, ngọn lửa bùng lên văng tứ tung, mang theo một trận sóng nhiệt sáng tỏ rồi mới dần dần tắt lịm.
“Trình minh chủ lúc này vẫn còn uống rượu?” Cao Phóng nói, “Uống rượu dễ hỏng việc.”
Trình Tuyết Tường cười cười nói: “Yên tâm đi, ta tự biết chừng mực.” Tựa hồ có chút men say, không còn giống với phong thái thận trọng và khiêm tốn thường ngày.
Mấy người ăn uống no đủ rồi tự mình đi nghỉ. Ngoại trừ Cao Phóng ra thì bốn nguời kia nội lực đều rất thâm hậu, ở trong giấc ngủ vẫn có thể dễ dàng bảo trì cảnh giác, bởi vậy không cần an bài người canh gác.
Lúc nửa đêm, Quân Thư Ảnh đột nhiên bị một trận thanh âm rất nhỏ làm giật mình tỉnh giấc. Y mạnh mẽ mở mắt, lập tức thấy đôi mắt hắc bạch phân minh của Sở Phi Dương đang gần ngay trước mặt.
Sở Phi Dương chỉ về phía sau, thấp giọng nói: “Ngươi cũng nghe thấy?”
Quân Thư Ảnh gật gật đầu, Sở Phi Dương nhẹ nhàng đứng dậy, Quân Thư Ảnh cũng đứng lên theo.
Thanh Lang và Trình Tuyết Tường sớm cũng đã tỉnh lại, Sở Phi Dương nói: “Thanh huynh Trình huynh, hai người các ngươi ở lại bảo vệ Cao Phóng, ta cùng với Thư Ảnh chạy qua bên kia xem xét một chút. Tiếng động này không giống như là cao thủ nhưng vẫn phải để phòng bị trúng kế điệu hổ ly sơn.”
Thanh Lang gật đầu, nhìn về phía Cao Phóng vẫn đang say ngủ dựa vào bên mình, Trình Tuyết Tường đứng ở một bên, nhìn Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh, nói: “Các ngươi cẩn thận một chút.”
Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh một trước một sau phi thân rời đi, thoáng cái biến mất vào trong bóng đêm hắc ám.
Tiếng động kia vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch, lắng tai nghe một chút thì cũng nhận ra, đây là tiếng người ồn ào. Hai người bất quá mới đi được một lát đã thấy thanh âm kia mỗi lúc một gần.
Từ trên tán cây ẩn nấp nhìn xuống phía hồ nước nhỏ cách đó không xa, sau khi nhìn ra đó là hai nam tử trẻ tuổi cùng một lục y nữ tử thì Sở Phi Dương trực giác cảm thấy, điệu hổ ly sơn chỉ là vì quá lo lắng mà thôi.
“Ta sẽ không nhường Y Y cho ngươi! Cho dù ngươi có là nhi tử của sư phụ, ngươi cũng không có tư cách cùng ta tranh đoạt nàng! Nàng từ lâu đã là hôn thê của ta!” Hai gã nam tử trừng mắt nhìn nhau, như thế không đội trời chung, người thoạt nhìn nhỏ tuổi hơn một chút cắn răng nói.
Một gã nam tử khác vóc dáng cao lớn hơn, khuôn mặt cũng chín chắn trưởng thành hơn, một tay kéo lấy lục y nữ tử đến bên người, không chút nào nhường nhịn, nói: “Sư đệ, đệ muốn cái gì ta cũng có thể nhường, chỉ có Y Y là không thể được.”
“Ngươi dựa vào cái gì? Y Y mười lăm tuổi đã cùng ta đính hôn, ngươi cùng lắm chỉ là biểu ca của nàng, thân thích của nàng, ngươi dựa vào cái gì phải chiếm hữu nàng mới thôi!”
Lục y nữ tử nước mắt đầy mặt, đôi mắt sáng ngời nhìn qua nhìn lại hai người nam tử, không biết phải làm sao.
“Đại biểu ca, sư ca, các huynh đừng cãi vã nữa, đừng cãi vã nữa, ta rất sợ.”
Tranh chấp sau đó vẫn còn tiếp tục, đơn giản chỉ là một tiết mục trăm ngàn năm qua vẫn diễn ra mãi không thôi, tranh đoạt tình nhân, huynh đệ bất hoà, hồng nhan họa thủy.
Quân Thử Ảnh cảm thấy vô vị, muốn rời đi, quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy Sở Phi Dương vẫn đang thú vị chứng kiến cảnh này.
“Trò vui diễn ra ở dưới kia có phải hay không khiến Sở đại hiệp nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp nào đó?” Quân Thư Ảnh không mặn không nhạt, giọng đều đều.
Sở Phi Dương liếc mắt nhìn y, ghé vào lỗ tai y vừa cười vừa nói khẽ: “Khoảng thời gian tốt đẹp của ta chẳng phải đều cùng ngươi mò mẫm giằng co sao, ngươi nói xem, ngươi còn có cái gì hảo bất mãn?”
Quân Thư Ảnh trừng mắt, Sở Phi Dương lại vô thưởng vô phạt tiếp tục nói: “Ngươi đại khái không nhận ra, nữ tử kia chính là Hà Y, cháu gái của đương nhiệm chưởng môn Thường Thanh môn. Nghe nàng xưng hô, có lẽ nam tử lớn tuổi hơn một chút kia chính là Phó môn chủ của Thường Thanh môn, cũng là nhi tử của chưởng môn hiện giờ, Nghiêm Phi. Nam tử còn lại, đại khái là một trong số những đệ tử xuất sắc đời thứ nhất của Thường Thanh môn, tên gọi Hạng Ninh Tử.”
“Thường Thanh môn này ta trước đây cũng chưa từng nghe qua, ngươi tại sao lại biết rõ ràng như vậy?” Quân Thư Ảnh nhíu mày hỏi, suy nghĩ một chút lại nói: “Ngươi cư nhiên còn nhận ra nữ tử cùng hai người kia.”
“Không thể nói như vậy, thật sự là người nữ tử kia so với hai kẻ theo đuổi nàng thì thanh danh lớn lắm.” Sở Phi Dương hết sức vô tội mà giải thích, “Cái này gọi là người trong giang hồ phần lớn thời gian đều nhàn rỗi nhàm chán, người nhàm chán mỗi khi gặp nhau, thích nhất chính là luận về võ công, binh khí, rượu, và nữ nhân.”
Hắn rõ ràng có thể dùng nội lực dẫn âm, vậy mà cứ một mực dán vào bên tai Quân Thư Ảnh để nói, khiến y khó chịu mà bịt lỗ tai.
“Tín chưởng môn cần gì phải trưng ra vẻ mặt oán phu như vậy chứ?” Yến Kỳ ở một bên đi tới, nhìn theo bóng người dần khuất xa, mở miệng giễu cợt.
Tín Vân Thâm trừng mắt liếc hắn một cái, hừ lạnh: “Chẳng lẽ ngươi thì không?”
Không nghĩ rằng Yến Kỳ sẽ thẳng thắn thừa nhận: “Ân, ta cũng oán phu vậy. Chúng ta đồng bệnh tương liên.”
Tín Vân Thâm nghẹn lời, nhìn Yến Kỳ đắc ý sờ sờ khuôn mặt trắng mịn, bộ dạng lại còn mỏng manh phong lưu, chân mày đọng lại một chút sầu bi nhìn về hướng mấy người Thanh Lang rời đi, khiến hắn không khỏi càng thêm ấm ức.
Không thể tưởng được a không thể tưởng được, hắn đường đường là chưởng môn tuổi trẻ tài cao của môn phái đệ nhất thiên hạ, vậy mà cũng có một ngày bị đánh đồng với tên gia hỏa này!
…
Thường Thanh môn ngụ tại Thiên Bình trấn cách Lãng Nguyệt sơn hơn hai trăm dặm. Mấy người Sở Phi Dương một đường đánh ngựa chạy băng băng, ban đêm cũng không tìm nơi ngủ trọ mà chỉ ở trong rừng đốt một đống lửa, ăn lương khô, nghỉ ngơi mấy canh giờ.
Quân Thư Ảnh đương nhiên cùng với Sở Phi Dương ngồi một chỗ. Lạc bính (tên một loại bánh) rất khó nuốt, Quân Thư Ảnh ăn được phân nửa thì nhét vào tay Sở Phi Dương, Sở Phi Dương đem nửa khối bánh đó bỏ vào miệng rồi lại gỡ xuống một xiên dã kê (gà rừng) đã được nướng chín trên lửa, đưa cho Quân Thư Ảnh.
Thanh Lang và Cao Phóng sớm đã quen mắt với việc này, Trình Tuyết Tường ở tại Thanh Phong kiếm phái lâu như vậy hẳn là cũng đã nhận ra, hoặc cũng có thể hắn sớm đã biết từ trước khi tới Thanh Phong kiếm phái. Bất luận là thế nào thì cái nhìn của hắn rõ ràng không thể xếp vào loại suy xét.
Trình Tuyết Tường cầm lấy túi nước, chậm rãi uống, khóe môi lộ ra một tia tiếu ý mơ hồ, như có như không.
Đến khi muốn nghỉ ngơi, hắn mới đem nước trong túi tạt xuống đổng lửa, ngọn lửa bùng lên văng tứ tung, mang theo một trận sóng nhiệt sáng tỏ rồi mới dần dần tắt lịm.
“Trình minh chủ lúc này vẫn còn uống rượu?” Cao Phóng nói, “Uống rượu dễ hỏng việc.”
Trình Tuyết Tường cười cười nói: “Yên tâm đi, ta tự biết chừng mực.” Tựa hồ có chút men say, không còn giống với phong thái thận trọng và khiêm tốn thường ngày.
Mấy người ăn uống no đủ rồi tự mình đi nghỉ. Ngoại trừ Cao Phóng ra thì bốn nguời kia nội lực đều rất thâm hậu, ở trong giấc ngủ vẫn có thể dễ dàng bảo trì cảnh giác, bởi vậy không cần an bài người canh gác.
Lúc nửa đêm, Quân Thư Ảnh đột nhiên bị một trận thanh âm rất nhỏ làm giật mình tỉnh giấc. Y mạnh mẽ mở mắt, lập tức thấy đôi mắt hắc bạch phân minh của Sở Phi Dương đang gần ngay trước mặt.
Sở Phi Dương chỉ về phía sau, thấp giọng nói: “Ngươi cũng nghe thấy?”
Quân Thư Ảnh gật gật đầu, Sở Phi Dương nhẹ nhàng đứng dậy, Quân Thư Ảnh cũng đứng lên theo.
Thanh Lang và Trình Tuyết Tường sớm cũng đã tỉnh lại, Sở Phi Dương nói: “Thanh huynh Trình huynh, hai người các ngươi ở lại bảo vệ Cao Phóng, ta cùng với Thư Ảnh chạy qua bên kia xem xét một chút. Tiếng động này không giống như là cao thủ nhưng vẫn phải để phòng bị trúng kế điệu hổ ly sơn.”
Thanh Lang gật đầu, nhìn về phía Cao Phóng vẫn đang say ngủ dựa vào bên mình, Trình Tuyết Tường đứng ở một bên, nhìn Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh, nói: “Các ngươi cẩn thận một chút.”
Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh một trước một sau phi thân rời đi, thoáng cái biến mất vào trong bóng đêm hắc ám.
Tiếng động kia vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch, lắng tai nghe một chút thì cũng nhận ra, đây là tiếng người ồn ào. Hai người bất quá mới đi được một lát đã thấy thanh âm kia mỗi lúc một gần.
Từ trên tán cây ẩn nấp nhìn xuống phía hồ nước nhỏ cách đó không xa, sau khi nhìn ra đó là hai nam tử trẻ tuổi cùng một lục y nữ tử thì Sở Phi Dương trực giác cảm thấy, điệu hổ ly sơn chỉ là vì quá lo lắng mà thôi.
“Ta sẽ không nhường Y Y cho ngươi! Cho dù ngươi có là nhi tử của sư phụ, ngươi cũng không có tư cách cùng ta tranh đoạt nàng! Nàng từ lâu đã là hôn thê của ta!” Hai gã nam tử trừng mắt nhìn nhau, như thế không đội trời chung, người thoạt nhìn nhỏ tuổi hơn một chút cắn răng nói.
Một gã nam tử khác vóc dáng cao lớn hơn, khuôn mặt cũng chín chắn trưởng thành hơn, một tay kéo lấy lục y nữ tử đến bên người, không chút nào nhường nhịn, nói: “Sư đệ, đệ muốn cái gì ta cũng có thể nhường, chỉ có Y Y là không thể được.”
“Ngươi dựa vào cái gì? Y Y mười lăm tuổi đã cùng ta đính hôn, ngươi cùng lắm chỉ là biểu ca của nàng, thân thích của nàng, ngươi dựa vào cái gì phải chiếm hữu nàng mới thôi!”
Lục y nữ tử nước mắt đầy mặt, đôi mắt sáng ngời nhìn qua nhìn lại hai người nam tử, không biết phải làm sao.
“Đại biểu ca, sư ca, các huynh đừng cãi vã nữa, đừng cãi vã nữa, ta rất sợ.”
Tranh chấp sau đó vẫn còn tiếp tục, đơn giản chỉ là một tiết mục trăm ngàn năm qua vẫn diễn ra mãi không thôi, tranh đoạt tình nhân, huynh đệ bất hoà, hồng nhan họa thủy.
Quân Thử Ảnh cảm thấy vô vị, muốn rời đi, quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy Sở Phi Dương vẫn đang thú vị chứng kiến cảnh này.
“Trò vui diễn ra ở dưới kia có phải hay không khiến Sở đại hiệp nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp nào đó?” Quân Thư Ảnh không mặn không nhạt, giọng đều đều.
Sở Phi Dương liếc mắt nhìn y, ghé vào lỗ tai y vừa cười vừa nói khẽ: “Khoảng thời gian tốt đẹp của ta chẳng phải đều cùng ngươi mò mẫm giằng co sao, ngươi nói xem, ngươi còn có cái gì hảo bất mãn?”
Quân Thư Ảnh trừng mắt, Sở Phi Dương lại vô thưởng vô phạt tiếp tục nói: “Ngươi đại khái không nhận ra, nữ tử kia chính là Hà Y, cháu gái của đương nhiệm chưởng môn Thường Thanh môn. Nghe nàng xưng hô, có lẽ nam tử lớn tuổi hơn một chút kia chính là Phó môn chủ của Thường Thanh môn, cũng là nhi tử của chưởng môn hiện giờ, Nghiêm Phi. Nam tử còn lại, đại khái là một trong số những đệ tử xuất sắc đời thứ nhất của Thường Thanh môn, tên gọi Hạng Ninh Tử.”
“Thường Thanh môn này ta trước đây cũng chưa từng nghe qua, ngươi tại sao lại biết rõ ràng như vậy?” Quân Thư Ảnh nhíu mày hỏi, suy nghĩ một chút lại nói: “Ngươi cư nhiên còn nhận ra nữ tử cùng hai người kia.”
“Không thể nói như vậy, thật sự là người nữ tử kia so với hai kẻ theo đuổi nàng thì thanh danh lớn lắm.” Sở Phi Dương hết sức vô tội mà giải thích, “Cái này gọi là người trong giang hồ phần lớn thời gian đều nhàn rỗi nhàm chán, người nhàm chán mỗi khi gặp nhau, thích nhất chính là luận về võ công, binh khí, rượu, và nữ nhân.”
Hắn rõ ràng có thể dùng nội lực dẫn âm, vậy mà cứ một mực dán vào bên tai Quân Thư Ảnh để nói, khiến y khó chịu mà bịt lỗ tai.