Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3)
Chương 37 : Chương 37
Ngày đăng: 11:36 27/06/20
Nhìn thấy đích đến gần ngay trước mắt, chúng đệ tử Thường Thanh môn không khỏi thở ra một hơi. Đi vào nơi rừng sâu này, cho dù là người tập võ cũng mệt không chịu nổi.
Nhưng càng đến gần nghi hoặc trong lòng mọi người lại càng lớn hơn. Nhìn từ xa thì không rõ nhưng đến khi lại gần mới thấy những căn nhà này cực kỳ cũ nát, trên tường một mảnh xám đen như đã từng bị lửa thiêu cháy, trong khi số căn nhà tương đối nguyên vẹn lại rất ít ỏi, còn phần lớn đều xập xệ, phía sau bức tường đổ nát mặt bên trong cũng là một mảnh đen thui, nhìn không rõ.
Vô luận như thế nào, nhìn nơi này cũng không giống nơi một võ lâm gia tộc cư ngụ.
Mấy nữ tử dẫn đường dường như hoàn toàn không phát hiện ra, vẫn tiếp tục dẫn người tiến về phía trước.
Thanh Lang nhịn không được nói với Sở Phi Dương: “Chẳng lẽ Vô Cực sơn trang này làm nhiều việc ác nên bị sét đánh? Như vậy ngược lại cũng giúp chúng ta được rất nhiều việc!”
Y vốn là thuận miệng nói đùa nhưng Cao Phóng ở phía trước đang tập trung suy nghĩ đột nhiên thốt ra: “Có lẽ ngươi nói đúng, quả thực rất giống từng bị sét đánh.”
Cao Phóng vừa dứt lời cũng là lúc mọi người nối đuôi nhau bước vào đống tàn tích.
Nơi này hoang vu không một bóng người, xung quanh cỏ dại mọc tràn lan, xem ra đã bị bỏ hoang khá lâu. Sở Phi Dương nhìn bốn phía, chỉ có thể đưa ra một kết luận đó là, nơi này không phải là Vô Cực sơn trang, kể cả lúc nó chưa bị tàn phá thì cũng không giống nơi một võ lâm thế gia cư ngụ.
Nơi này nhà cửa kiến trúc giống một thôn lạc hơn, lấy một căn nhà lớn nhất làm trung tâm, những căn khác lớn có nhỏ có ở xung quanh kéo dài ra bốn phía.
Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh, trong mắt hai người đều nghi hoặc. Lúc này mấy người bọn họ đều nghĩ, có lẽ là thân phận đã bị bại lộ cho nên Thánh Cô kia mới cố tình không dẫn mọi người đến Vô Cực sơn trang mà dẫn đến nơi hoang tàn này.
Quân Thư Ảnh dưới tay áo đã xuất ra vài mũi ám khí, lại bị Sở Phi Dương nắm chặt bàn tay.
“Yên lặng theo dõi kỳ biến” Sở Phi Dương thấp giọng nói.
Quân Thư Ảnh nhìn hắn, ngân quang trong lòng bàn tay chợt lóe lên, ám khí lại chìm vào tay áo.
Từ lúc tiến vào trại tử hoang tàn này, một đường đi tới, tận mắt nhìn thấy khắp nơi nhà cửa đổ nát, tuy là quen với việc chứng kiến cảnh giang hồ phong vũ, nhưng mọi người vẫn không tránh khỏi cảm thấy kinh tâm.
Nơi này là bị tàn phá bởi cơn giận dữ của thiên nhiên, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm mà ngay cả sức mạnh hủy thiên diệt địa trên những bức tường hắc ám vẫn còn lưu lại rõ ràng đến như vậy. Cái này hiển nhiên sức người không sánh kịp, cho dù là ngươi võ công cái thế cũng không có khả năng.
Sở Phi Dương một mực quan sát biểu hiện của Thánh Cô. Từ lúc đi vào trại tử này Ngọc nhi kia hoàn toàn không có hành động gì, sắc mặt vẫn bình thường trong khi Thánh Cô thần sắc rõ ràng có sự thay đổi.
Nơi này có lẽ là địa phương mà Vô Cực sơn trang đã từng chiếm cứ, nhưng về sau lại bị tàn phá bởi thiên tai. Nhưng không biết Thánh Cô này dẫn bọn họ đến đây là có mục đích gì?
Đang mải mê suy nghĩ thì ở phía trước, Thánh Cô bỗng nhiên dừng lại.
Nàng xoay người đứng đối diện, hai mắt lạnh lùng lướt qua đoàn người một lượt rồi phóng tầm mắt nhìn tới môn chủ Thường Thanh môn Nghiêm Trực.
“Nghiêm môn chủ, Nghiêm Trực, về tới nơi này ngươi có nhớ lại chuyện gì không?” Thánh Cô thản nhiên mở miệng nói, hai đạo ánh mắt sắc như dao. Bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm khiến môn chủ Thường Thanh môn nhịn không được khẽ run lên.
Nghiêm Trực vẫn cố gắng chống lại ánh mắt đó, thở dài nói: “Thì ra Thánh Cô đã sớm nhận ra ta.”
“Không biết ngài có nhận ra ta hay không, Hứa Trực Hứa hộ pháp?” Thánh Cô cười lạnh nói, “Ngươi đã muốn cải danh hoán tính nhưng lại chỉ đổi họ không đổi tên. Ngươi vốn là thuộc dạng tiểu nhân vật, đáng lẽ phản bội thì phải chết, Vô Cực sơn trang ta căn bản không thèm để ý. Nhưng ngươi lại không biết điều, tự mình tìm đến đây. Hứa Trực, ngươi phải biết Vô Cực sơn trang ta đối với kẻ phản đồ sẽ dùng phương pháp nào!”
“Danh Hứa Trực này là lão trại chủ ban tặng, lão phu há lại dám tùy tiện thay đổi.” Hứa Trực nói, “Lão phu cả đời này không biết Vô Cực sơn trang, chỉ biết Tứ Phương trại. Ta phản bội cũng là phản bội Tứ Phương trại, không phải Vô Cực sơn trang.” Nghiêm Trực đứng thẳng người nghiêm mặt nói, “Lão phu hôm nay đến đây, chỉ muốn cầu kiến Vô Cực trang chủ, cầu xin trang chủ và Thánh Cô buông tha Liên Sơn tộc nhân! Bọn họ đều là người vô tội, Tứ Phương trại cũng là vì đối đãi như vậy với bọn họ nên mới bị trời phạt!”
“Lão già chết tiệt, ngươi còn dám nguyền rủa Vô Cực sơn trang, ta xem ngươi mới là người cần phải bị trời phạt!” Ngọc nhi vung một cái tát lên mặt môn chủ Thường Thanh môn, Nghiêm Trực lảo đảo lui về sau mấy bước, khóe miệng rỉ máu.
“Yêu nữ, ngươi dám đánh sư phụ ta!” Hạng Ninh Tử nhẫn nhịn cả đoạn đường, giờ chứng kiến cảnh này khiến y không nhịn thêm được nữa, trong nháy mắt lửa giận bùng lên mạnh mẽ, giơ tay công kích Ngọc nhi.
“Tử nhi lui xuống!”
Môn chủ Thường Thanh môn ngăn y lại, Ngọc nhi kia cũng bị Thánh Cô quát lui.
Hạng Ninh Tử và Ngọc nhi căm hận nhìn đối phương, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lùi về phía sau.
Thánh Cô nói: “Hứa Trực, ngươi hôm nay bản thân cũng khó tự bảo vệ, loại phản đồ như ngươi lấy tư cách gì gặp mặt trang chủ!”
“Thánh Cô, lão phu không cầu mạng sống, chỉ cần có thể gặp mặt trang chủ một lần, lão phu cam nguyện lấy cái chết để tạ tội. Hứa Trực nói xong, lại nhịn không được lão lệ ngang dọc.
Chuyện phát sinh bất ngờ, Sở Phi Dương và mọi người cũng không nghĩ môn chủ Thường Thanh môn và Vô Cực sơn trang còn có loại quan hệ mật thiết này.
“Lúc trước là ai quyết định tới Thường Thanh môn?” Trình Tuyết Tường ghé sát vào tai Cao Phóng, thấp giọng hỏi.
Cao Phóng biết hắn đang nghi ngờ tại sao lại có sự trùng hợp như thế. Trên thực tế, y bây giờ cũng mới nhớ lại.
“Là lúc ta điều trị thương cho Cầm Anh, hắn nói cho ta biết.” Cao Phóng cũng khe khẽ trả lời, “Vân Thâm cũng phái người đi điều tra, tin tức không sai, Thường Thanh môn lại gần nên chúng ta mới chọn đi tới đó. Không nghĩ bên trong còn có những sự tình như vậy.”
Thanh Lang ở một bên ôm cánh tay lắng tai nghe, dùng khuỷu tay thọt thọt Sở Phi Dương: “Huynh nghĩ thế nào?”
Sở Phi Dương nhìn y, giật giật môi: “Yên lặng theo dõi kỳ biến.”
Thanh Lang nghe xong bĩu môi, uể oải xoay người: “Hảo hảo, theo dõi, tiếp tục theo dõi.”
Môn chủ Thường Thanh môn từ Nghiêm Trực biến thành Hứa Trực, lại còn vì muốn gặp Vô Cực trang chủ mà khóc lóc khẩn cầu khiến một đám đệ tử Thường Thanh môn cùng đi cũng đều choáng váng, ngơ ngác nhìn nhau.
Hạng Ninh Tử lại càng kinh ngạc hơn, không dám tin vào mắt mình mà nhìn theo bóng lưng già nua của sư phụ mình.
Thánh Cô lạnh lùng nhìn môn chủ Thường Thanh môn bộ dạng ai ai khẩn cầu, sau một lúc lâu vẫn không mở miệng, cho đến khi Ngọc nhi nhịn không được nữa khẽ gọi một tiếng: “Tỷ tỷ…” Thánh Cô mới đột nhiên giống như từ trong mộng tỉnh lại, hừ lạnh một tiếng, khẽ phất tay áo xoay người lại, thanh âm lạnh như băng từ phía trước truyền đến: “Ngươi muốn gặp trang chủ thì đi theo ta!”
Nhưng càng đến gần nghi hoặc trong lòng mọi người lại càng lớn hơn. Nhìn từ xa thì không rõ nhưng đến khi lại gần mới thấy những căn nhà này cực kỳ cũ nát, trên tường một mảnh xám đen như đã từng bị lửa thiêu cháy, trong khi số căn nhà tương đối nguyên vẹn lại rất ít ỏi, còn phần lớn đều xập xệ, phía sau bức tường đổ nát mặt bên trong cũng là một mảnh đen thui, nhìn không rõ.
Vô luận như thế nào, nhìn nơi này cũng không giống nơi một võ lâm gia tộc cư ngụ.
Mấy nữ tử dẫn đường dường như hoàn toàn không phát hiện ra, vẫn tiếp tục dẫn người tiến về phía trước.
Thanh Lang nhịn không được nói với Sở Phi Dương: “Chẳng lẽ Vô Cực sơn trang này làm nhiều việc ác nên bị sét đánh? Như vậy ngược lại cũng giúp chúng ta được rất nhiều việc!”
Y vốn là thuận miệng nói đùa nhưng Cao Phóng ở phía trước đang tập trung suy nghĩ đột nhiên thốt ra: “Có lẽ ngươi nói đúng, quả thực rất giống từng bị sét đánh.”
Cao Phóng vừa dứt lời cũng là lúc mọi người nối đuôi nhau bước vào đống tàn tích.
Nơi này hoang vu không một bóng người, xung quanh cỏ dại mọc tràn lan, xem ra đã bị bỏ hoang khá lâu. Sở Phi Dương nhìn bốn phía, chỉ có thể đưa ra một kết luận đó là, nơi này không phải là Vô Cực sơn trang, kể cả lúc nó chưa bị tàn phá thì cũng không giống nơi một võ lâm thế gia cư ngụ.
Nơi này nhà cửa kiến trúc giống một thôn lạc hơn, lấy một căn nhà lớn nhất làm trung tâm, những căn khác lớn có nhỏ có ở xung quanh kéo dài ra bốn phía.
Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh, trong mắt hai người đều nghi hoặc. Lúc này mấy người bọn họ đều nghĩ, có lẽ là thân phận đã bị bại lộ cho nên Thánh Cô kia mới cố tình không dẫn mọi người đến Vô Cực sơn trang mà dẫn đến nơi hoang tàn này.
Quân Thư Ảnh dưới tay áo đã xuất ra vài mũi ám khí, lại bị Sở Phi Dương nắm chặt bàn tay.
“Yên lặng theo dõi kỳ biến” Sở Phi Dương thấp giọng nói.
Quân Thư Ảnh nhìn hắn, ngân quang trong lòng bàn tay chợt lóe lên, ám khí lại chìm vào tay áo.
Từ lúc tiến vào trại tử hoang tàn này, một đường đi tới, tận mắt nhìn thấy khắp nơi nhà cửa đổ nát, tuy là quen với việc chứng kiến cảnh giang hồ phong vũ, nhưng mọi người vẫn không tránh khỏi cảm thấy kinh tâm.
Nơi này là bị tàn phá bởi cơn giận dữ của thiên nhiên, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm mà ngay cả sức mạnh hủy thiên diệt địa trên những bức tường hắc ám vẫn còn lưu lại rõ ràng đến như vậy. Cái này hiển nhiên sức người không sánh kịp, cho dù là ngươi võ công cái thế cũng không có khả năng.
Sở Phi Dương một mực quan sát biểu hiện của Thánh Cô. Từ lúc đi vào trại tử này Ngọc nhi kia hoàn toàn không có hành động gì, sắc mặt vẫn bình thường trong khi Thánh Cô thần sắc rõ ràng có sự thay đổi.
Nơi này có lẽ là địa phương mà Vô Cực sơn trang đã từng chiếm cứ, nhưng về sau lại bị tàn phá bởi thiên tai. Nhưng không biết Thánh Cô này dẫn bọn họ đến đây là có mục đích gì?
Đang mải mê suy nghĩ thì ở phía trước, Thánh Cô bỗng nhiên dừng lại.
Nàng xoay người đứng đối diện, hai mắt lạnh lùng lướt qua đoàn người một lượt rồi phóng tầm mắt nhìn tới môn chủ Thường Thanh môn Nghiêm Trực.
“Nghiêm môn chủ, Nghiêm Trực, về tới nơi này ngươi có nhớ lại chuyện gì không?” Thánh Cô thản nhiên mở miệng nói, hai đạo ánh mắt sắc như dao. Bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm khiến môn chủ Thường Thanh môn nhịn không được khẽ run lên.
Nghiêm Trực vẫn cố gắng chống lại ánh mắt đó, thở dài nói: “Thì ra Thánh Cô đã sớm nhận ra ta.”
“Không biết ngài có nhận ra ta hay không, Hứa Trực Hứa hộ pháp?” Thánh Cô cười lạnh nói, “Ngươi đã muốn cải danh hoán tính nhưng lại chỉ đổi họ không đổi tên. Ngươi vốn là thuộc dạng tiểu nhân vật, đáng lẽ phản bội thì phải chết, Vô Cực sơn trang ta căn bản không thèm để ý. Nhưng ngươi lại không biết điều, tự mình tìm đến đây. Hứa Trực, ngươi phải biết Vô Cực sơn trang ta đối với kẻ phản đồ sẽ dùng phương pháp nào!”
“Danh Hứa Trực này là lão trại chủ ban tặng, lão phu há lại dám tùy tiện thay đổi.” Hứa Trực nói, “Lão phu cả đời này không biết Vô Cực sơn trang, chỉ biết Tứ Phương trại. Ta phản bội cũng là phản bội Tứ Phương trại, không phải Vô Cực sơn trang.” Nghiêm Trực đứng thẳng người nghiêm mặt nói, “Lão phu hôm nay đến đây, chỉ muốn cầu kiến Vô Cực trang chủ, cầu xin trang chủ và Thánh Cô buông tha Liên Sơn tộc nhân! Bọn họ đều là người vô tội, Tứ Phương trại cũng là vì đối đãi như vậy với bọn họ nên mới bị trời phạt!”
“Lão già chết tiệt, ngươi còn dám nguyền rủa Vô Cực sơn trang, ta xem ngươi mới là người cần phải bị trời phạt!” Ngọc nhi vung một cái tát lên mặt môn chủ Thường Thanh môn, Nghiêm Trực lảo đảo lui về sau mấy bước, khóe miệng rỉ máu.
“Yêu nữ, ngươi dám đánh sư phụ ta!” Hạng Ninh Tử nhẫn nhịn cả đoạn đường, giờ chứng kiến cảnh này khiến y không nhịn thêm được nữa, trong nháy mắt lửa giận bùng lên mạnh mẽ, giơ tay công kích Ngọc nhi.
“Tử nhi lui xuống!”
Môn chủ Thường Thanh môn ngăn y lại, Ngọc nhi kia cũng bị Thánh Cô quát lui.
Hạng Ninh Tử và Ngọc nhi căm hận nhìn đối phương, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lùi về phía sau.
Thánh Cô nói: “Hứa Trực, ngươi hôm nay bản thân cũng khó tự bảo vệ, loại phản đồ như ngươi lấy tư cách gì gặp mặt trang chủ!”
“Thánh Cô, lão phu không cầu mạng sống, chỉ cần có thể gặp mặt trang chủ một lần, lão phu cam nguyện lấy cái chết để tạ tội. Hứa Trực nói xong, lại nhịn không được lão lệ ngang dọc.
Chuyện phát sinh bất ngờ, Sở Phi Dương và mọi người cũng không nghĩ môn chủ Thường Thanh môn và Vô Cực sơn trang còn có loại quan hệ mật thiết này.
“Lúc trước là ai quyết định tới Thường Thanh môn?” Trình Tuyết Tường ghé sát vào tai Cao Phóng, thấp giọng hỏi.
Cao Phóng biết hắn đang nghi ngờ tại sao lại có sự trùng hợp như thế. Trên thực tế, y bây giờ cũng mới nhớ lại.
“Là lúc ta điều trị thương cho Cầm Anh, hắn nói cho ta biết.” Cao Phóng cũng khe khẽ trả lời, “Vân Thâm cũng phái người đi điều tra, tin tức không sai, Thường Thanh môn lại gần nên chúng ta mới chọn đi tới đó. Không nghĩ bên trong còn có những sự tình như vậy.”
Thanh Lang ở một bên ôm cánh tay lắng tai nghe, dùng khuỷu tay thọt thọt Sở Phi Dương: “Huynh nghĩ thế nào?”
Sở Phi Dương nhìn y, giật giật môi: “Yên lặng theo dõi kỳ biến.”
Thanh Lang nghe xong bĩu môi, uể oải xoay người: “Hảo hảo, theo dõi, tiếp tục theo dõi.”
Môn chủ Thường Thanh môn từ Nghiêm Trực biến thành Hứa Trực, lại còn vì muốn gặp Vô Cực trang chủ mà khóc lóc khẩn cầu khiến một đám đệ tử Thường Thanh môn cùng đi cũng đều choáng váng, ngơ ngác nhìn nhau.
Hạng Ninh Tử lại càng kinh ngạc hơn, không dám tin vào mắt mình mà nhìn theo bóng lưng già nua của sư phụ mình.
Thánh Cô lạnh lùng nhìn môn chủ Thường Thanh môn bộ dạng ai ai khẩn cầu, sau một lúc lâu vẫn không mở miệng, cho đến khi Ngọc nhi nhịn không được nữa khẽ gọi một tiếng: “Tỷ tỷ…” Thánh Cô mới đột nhiên giống như từ trong mộng tỉnh lại, hừ lạnh một tiếng, khẽ phất tay áo xoay người lại, thanh âm lạnh như băng từ phía trước truyền đến: “Ngươi muốn gặp trang chủ thì đi theo ta!”