Dương Thư Mị Ảnh

Chương 19 :

Ngày đăng: 21:07 19/04/20


Cao Phóng dùng cách nữ nhân an thai để điều trị cho Quân Thư Ảnh, nếu y mỗi ngày không dùng sắc mặt đen như đáy nồi nhìn hắn thì cũng xem như là thành công rồi.



Thanh Lang mang người đến đóng chân dưới chân núi, hơn nửa tháng nay vẫn an phận, một chút động tĩnh cũng không có. Tuy rằng Quân Thư Ảnh đối với việc này rất buồn bực nhưng chỉ có thể địch không động, ta không động. Lấy thể lực cùng công lực hiện nay của y, tiên phát chế nhân là không có khả năng. Mặc dù tình cảnh bị động giằng co khiến y thật nóng lòng nhưng cũng không thể làm được gì hơn.



Nhưng mỗi ngày Cao Phóng lại vui tươi hớn hở sắc thuốc cho y, lại chọn cho y toàn thức ăn ngon, lúc nào cũng mang một bộ dáng tất bật (có năng khiếu chăm sóc người đang mang thai lắm đó Phóng ca). Vừa nghĩ tới Cao Phóng nhất định là hầu hạ mình như một nữ nhân mang thai, Quân Thư Ảnh đã muốn dùng tay bóp chết hắn. Nhưng sự chiếu cố của Cao Phóng quả thực làm y thoải mái hơn rất nhiều. Huống chi Cao Phóng mỗi lần gặp y đều là gương mặt xán lạn tươi cười. Tục ngữ có nói: “Không đánh kẻ luôn tươi cười”. Quân Thư Ảnh đơn giản nghĩ vậy nên hắn cho y ăn y liền ăn, cho uống liền uống, cho ngủ liền ngủ, cẩn thận tuân theo lời dặn của thầy lang. Chỉ là Cao Phóng luôn dùng ánh mắt hiền lành nhìn y khiến lông mao y nổi lên hết. (đọc đoạn này thấy nó hài hài sao á ^^)Nếu cứ như vậy không có chuyện gì phát sinh thì mười tháng sau… Quân Thư Ảnh không dám nghĩ tiếp, sự tình này đáng sợ hơn rất nhiều so với tất cả những gì mà y đã trải qua.



Có một điều ngoài ý muốn là Thanh Lang ở dưới chân núi như hổ rình mồi. Loại sự tình này khiến Quân Thư Ảnh không thể xem thường được. Ý muốn lớn nhất của y chính là bình an ngồi trên vị trí giáo chủ suốt quãng đời còn lại.



Thanh Lang không có động thái gì hơn mười ngày, rốt cuộc cũng bắt đầu hành động. Quân Thư Ảnh cũng không kiên nhẫn được trước sự giằng co này. Nhân mã hai bên đánh giáp lá cà ở bãi đất trống bên ngoài sơn môn, tiếng thét rung trời.



Nơi này vốn là nơi bọn họ cùng nhau luyện võ, đồng sinh đồng tử, hiện tại lại là nơi chém giết lẫn nhau. Trên mặt đất máu tươi lênh láng, không trung huyết nhục bay tứ tung, không biết là rơi xuống kẻ gãy tay gãy chân hay văng lên người thân thể không trọn vẹn.



Trận này nhất định đánh đến lưỡng bại câu thương, lại không biết sẽ tiếp tục đến bao lâu.
Y cố gắng chống đỡ, trấn tĩnh nói: “Ta không có gì cả ngoại trừ một mạng này”



Thanh Lang lại cười nhạo: “Ta muốn mạng của ngươi làm gì? Ngươi cho là ai cũng giống như ngươi thích giết chóc sao?”



Quân Thư Ảnh không thể bình tĩnh được nữa, nôn nóng nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy ngươi rốt cuộc muốn cái gì?! Ta trước đối với ngươi không tệ, Thanh Lang, cho dù ngươi muốn ta chết cũng cho ta còn chút tôn nghiêm.”



Thanh Lang nghiềm ngẫm nhìn Quân Thư Ảnh một hồi mới chậm rãi mở miệng nói: “Xem như trước kia cũng có tình đồng môn, ta sẽ không làm khó dễ ngươi. Ta chỉ yêu cầu ngươi trả lời ta một vấn đề mà thôi.”



Cao Phóng ở cách Thanh Lang và Quân Thư Ảnh khá xa. Quân Thư Ảnh bị khống chế, hắn không dám mạo muội tiến lên, chỉ ở xa nhìn Thanh Lang cùng Quân Thư Ảnh nói gì đó. Quân Thư Ảnh sắc mặt càng lúc càng khó coi.



Cao Phóng tuy lo lắng nhưng cũng không cách nào tưởng tượng ra được họ đang nói gì. Chỉ thấy Quân Thư Ảnh cúi đầu, dùng thanh âm cực nhỏ nói ra một cái tên. Cao Phóng có điểm tinh tường, lại thấy Thanh Lang lắc đầu cười, nói chút gì đó vào tai Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh sắc mặt trầm lại, phẫn hận nhìn Thanh Lang chăm chú. Thanh Lang vẫn cười chư cũ. Quân Thư Ảnh hít sâu một hơi, lớn tiếng hô lên một cái tên “Sở Phi Dương!”