Dương Thư Mị Ảnh
Chương 76 :
Ngày đăng: 21:09 19/04/20
Khi Sở Phi Dương buông Quân Thư Ảnh ra, cả hai đều thở hổn hển.
Sở Phi Dương gắt gao ngăn chặn Quân Thư Ảnh, lại tiếp tục một nụ hôn thật sâu. Quân Thư Ảnh quay mặt đi, hắn liền vùi mặt cổ y, đôi tay vòng qua người y càng siết chặt hơn.Không biết qua bao lâu, Sở Phi Dương ngẩng đầu nhìn Quân Thư Ảnh. Gương mặt y tái nhợt, hàng mi khép hờ khẽ run.
“Quân Thư Ảnh, ta…” Sở Phi Dương lên tiếng, nhưng không biết phải nói tiếp thế nào. “Ta đối với ngươi… tuyệt không có ý bất kính.”
Quân Thư Ảnh nhíu mày, muốn đẩy Sở Phi Dương ra.
Sở Phi Dương hơi dùng sức áp chế không cho y giãy giụa, dựa sát vào thân thể hơi lạnh lẽo của y, nói: “Ta không tin ngươi không có cảm giác, Quân Thư Ảnh, ta dù quá phận ngươi cũng không chối từ ta, phải không?”
Quân Thư Ảnh không nói gì, Sở Phi Dương đưa tay vuốt ve gương mặt y, hơi thở cả hai hòa quyện vào nhau.
“Kỳ thật hiện tại ngươi cũng không chán ghét ta…” Sở Phi Dương đột nhiên cười khẽ, thấp giọng nói, cúi xuống hôn môi Quân Thư Ảnh. Cảm giác mềm mại lạnh lẽo như vậy, không biết là do hắn quá nóng hay là Quân Thư Ảnh quá lạnh.
Sở Phi Dương cẩn thận vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng tiến vào miệng y.
Quân Thư Ảnh cũng không đẩy hắn ra.
Sở Phi Dương bỗng cảm thấy như vậy cũng không khiến hắn hài lòng. Thời điểm này, hắn không thể xác định là Quân Thư Ảnh đã thật sự động tâm với mình, hay y làm vậy chỉ để đổi lấy sự trợ giúp của hắn.
Quân Thư Ảnh quay đầu không trả lời. Sở Phi Dương tiến lên kéo y, nói: “Đi thôi, hôm nay ta dạy ngươi chút khinh công bộ pháp.”
Quân Thư Ảnh vừa nghe, hai mắt liền sáng lên theo hắn ra ngoài. Lần đầu cả hai giao thủ, y đã thán phục khinh công của Sở Phi Dương. Nay có cơ hội được học, đối với y thật không gì tốt bằng.
Sở Phi Dương niệm tâm pháp cho Quân Thư Ảnh nghe, đến khi y đã nắm vững, liền đưa y bay đến núi.
Hai người một trước một sau phi thân đi, Quân Thư Ảnh cố gắng cũng có thể đuổi kịp Sở Phi Dương. Tới chân núi hắn bất ngờ tăng tốc bay đi, Quân Thư Ảnh liền đuổi theo đến một vùng đất bằng phẳng.
Sở Phi Dương quay đầu lại cười cười, bỗng nhiên chạy tới ôm Quân Thư Ảnh, đưa y lên đỉnh một cây phong cách đó không xa. Cây phong cao lớn, trên đỉnh lại nhỏ hẹp chỉ đủ để hai người đứng. Gió núi phần phật, mây mù lượn lờ, đứng ở nơi cao như vậy có thể quan sát được phong cảnh hùng vĩ xung quanh.
“Ngươi thấy nơi này như thế nào? Từ nơi này nhìn xuống, tất thảy đều nhỏ bé, hồng trần thế tục cũng không còn vướng bận nữa.” Thanh âm Sở Phi Dương hòa vào gió núi càng thêm ôn nhu.
Khóe miệng Quân Thư Ảnh khẽ nhếch, y nói: “Không sai. Tiếc là khi rời khỏi nơi này, chúng ta lại trở về làm một con kiến, không thể mọc cánh thành tiên được.”
Sở Phi Dương không đáp lại, chỉ giữ cho Quân Thư Ảnh đứng vững. Một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng: “Quân Thư Ảnh, ta không biết vì sao ngươi lại lạnh lùng như vậy. Nhưng ta… nguyện ý bên cạnh ngươi mãi mãi, ngươi có nguyện ý hay không?”Một lúc sau, Quân Thư Ảnh chỉ nói: “Chúng ta đi xuống đi.”
Sở Phi Dương nắm chặt tay, bất đắc dĩ than nhẹ, mang Quân Thư Ảnh bay trở về ngọn núi đối diện. Đến nơi, Quân Thư Ảnh liếc nhìn hắn một cái rồi thi triển khinh công trở về trước.